Đã 27 ngày rồi đó cháu.Hôm qua cô mơ thấy cháu về,hai anh em rủ nhau đi đâu.Thật tiếc là cô đã tỉnh ngay lúc ấy,thấy...nước mắt tràn trề trên má tự khi nào(hay bởi thế mà cháu vội đi ngay?!)
Cháu hãy về thăm bố mẹ cháu nhé.Bố mẹ nhớ thương cháu lắm ,và mẹ cứ nhắc chưa từng gặp lại cháu lần nào....Cả nhà chìm đắm trong sầu muộn bi thương...Bố cháu giờ còn bỏ mặc cả bạn bè ,cứ nằm vùi trong phòng ngó thấy sợ .Cô ước gì bố mẹ cháu duy tâm chút thì đỡ bao nhiêu.Tội nghiệp!
Cô thấy mình may mắn vì cô đã kịp đọc chút chút để hiểu lẽ vô thường.Cô thấy mình may mắn vì đã học được cách để lí trí an ủi chỉ dẫn con tim.Cô may mắn đã học được cách nghĩ ..phản đòn.Ừm, cứ nghĩ ngược lại, rằng cháu đã có cuộc sống ngắn ngủi nhưng tràn trề ý nghĩa,đã được quá nhiều bạn bè thương yêu đến thế ...Có vật vã bao nhiêu thì cũng thay đổi được gì,biết đâu lại làm cháu phải vấn vương.Và chỉ là sớm hay muộn thôi rồi chúng ta ai chẳng về nơi ấy...
Vẫn biết cát bụi trở về cát bụi ,nhưng ...cô...không dám hình dung thêm ....
Luôn ghé thăm cô cháu nhé.Cô hứa ..sẽ không làm cháu buồn nữa đâu.Cô sẽ chỉ khóc một tí thôi , thật mà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét