Thứ Năm, 20 tháng 6, 2013

TRÁI TIM CỦA MÌNH (st)

TRÁI TIM CỦA MÌNH


Mỗi con người ai cũng có một trái tim. Vậy mà nhiều lần mình đã bỏ quên trái tim ở một cái xó nào đó...
Nhưng chúng ta không chỉ cần trái tim để duy trì sự sống. Chúng ta còn cần một trái tim để yêu thương, để chia sẻ, để hiểu mọi người.

Nhưng mọi người ơi, hãy tự hỏi lại mình xem, bạn còn trái tim không? Hãy đặt tay lên ngực và tự hỏi, trái tim tôi đâu rồi? Mình cũng vậy, mình còn trái tim không? Mọi người có còn không?
Cái nhịp sống ngày nay quá đầy đủ, quá bận rộn. Nó không tha hoá con người trở thành quỹ dữ như Chí Phèo, cũng không dồn người ta vào con đường cùng như Chị Dậu. Nhưng nó đã vô tình cướp đi trái tim của con người. Một cái xã hội mà người lớn phải tất bật làm việc lo cho gia đình, một xã hội mà trẻ con phải lao đầu vào bài vở thì còn đâu thời gian mà chú ý, lo lắng đến những người có hoàn cảnh khó khăn?
Chính mình cũng vậy. mình chưa từng để tâm đến những chuyện như thế, cho tới khi mình tình cờ xem được chương trình “Ngôi nhà mơ ước” trên HTV7 (cũng khá lâu rồi). Nhưng, như thế cũng chưa thể khẳng định là mình đã tìm lại được trái tim của mình ?
Hôm trước đi ra chợ, thấy một ông xin ăn, không có cả tay , mình bèn cho ông ấy mấy ngàn lẻ thì bị mấy người bán hàng gần đấy nhìn như người ngoài hành tinh. Rồi hôm khác, mình lái xe thấy một bác nọ quên gác chân chống xe. Chạy nhanh lên nhắc một câu. Bác ấy gác chân chống xong quay lại nhìn một cái rồi phóng xe cái veo. Không một lời cảm ơn! Tự nhủ rằng, đừng có mơ lần sau tui nhắc mấy bác nữa. Người đâu mà!
Rồi vào một bữa cơm tối gia đình, đứa cháu mới học lớp 1 của mình kể về chuyện ba của thằng bạn trong lớp bị tai nạn lao động, lớp đang quyên tiền ủng hộ. Chẳng biết nghĩ sao mà mình quay ngang quát lớn một câu, lo ăn đi, mặc xác nó, cứ lo huyên thuyên chuyện thiên hạ ?!
La xong, mình mới không ngờ rắng mình lại-có-thể nói ra câu nói vô tâm đến như vậy! Mình đã vô tình gieo rắc cái vô tâm vào đứa cháu giàu lòng nhân ái của mình. Mình đã vô tình cướp mất trái tim của nó!
Mãi đến sáng hôm sau khi thằng bé đi học, mình mới có thể đối mặt với nó và đưa cho nó một phong bì (cũng ít tiền thôi) và nói, con vào mà giúp bạn ấy.
Nó nhìn mình, không nói không rằng chạy tới ôm mình một cái rồi quay ra xe đi. Lạy Chúa, trái tim đã trở lại với mình vào cái thời điểm mà mình cần nó nhất.
Đã không ít lần mình đã bỏ quên trái tim mình ở một cái xó nào đó. Nhưng thật may mắn, mình đã tìm lại được. Nó đã trở lại với mình.
Bạn ơi, đừng để trái tim mình bị đánh mất! Hãy tìm lại chính mình. Hãy luôn là chính mình!


Đào Thị Nhung

2 nhận xét: