Một người phạm tội giết người. Theo luật nhân quả mà “đa số mọi người
biết”, kiếp sau người đó sẽ bị người khác giết lại. Còn theo những gì
“chúng tôi” biết, nhiều khả năng kiếp sau người đó sẽ là một người chăm
sóc cho chính nạn nhân của mình kiếp trước, có thể chính là bố hoặc mẹ,
để chăm sóc và bù lại những gì họ đã làm.
Linh hồn có những cách giải quyết vấn đề “nhân đạo” hơn những gì
chúng ta biết rất nhiều. Và chỉ khi có thể nói chuyện với “họ”, chúng ta
mới có thể hiểu thực sự chuyện gì xảy ra sau khi chết, mà thường là
trái ngược với hiểu biết của đại chúng.
Luật nhân quả không phải là một thứ sinh ra để trừng phạt, vì bài học
quan trọng nhất loài người cần học là yêu thương lẫn nhau, không phải
để trả đũa nhau. Đây đương nhiên không phải là điều tôi phát minh ra,
đây là điều mà “họ” nói với chúng tôi.
Tôi không bao giờ thỏa mãn với tôn giáo, vì tôi luôn cảm thấy có một
điều gì đó thiếu thiếu. Có một cái gì đó đã bị thay đổi, đã bị cố tình
thay đổi với những lời gốc. Tôi luôn cảm thấy tôn giáo quá tàn ác, ngay
cả đạo Phật nổi tiếng nhân từ nhưng cũng cho rằng một người “phỉ báng
Phật” thì sẽ đời đời bị đày trong địa ngục? WTF? Chỉ là một đứa nhỏ nhỡ
dại mồm, cũng phải đày nó xuống địa ngục muôn đời hay sao? Ai có thể
chấp nhận điều đó, nhưng tôi thì không.
Từ nhỏ tôi cũng luôn tự hỏi, ý nghĩa tận cùng của cuộc sống này là
gì. Tới bây giờ tôi nghĩ mình đã tìm ra một phần của câu trả lời. Nó
cũng không khác lắm với cái cảm giác mơ hồ mà tôi luôn có, cái cảm giác
khiến tôi luôn rời xa tôn giáo và mọi giáo lý “cổ hủ”.
Quay trở lại trường hợp đầu tiên, tất nhiên không có nghĩa là bố mẹ
bạn bây giờ chính là kẻ thù của các bạn kiếp trước :D Nhưng chắc chắn,
linh hồn của các bạn đã có một thỏa thuận chăm sóc lẫn nhau, để cả hai
cùng học một bài học nào đó.
Các bạn có thể không tin, điều đó là rất tốt, vì mọi thứ sẽ luôn xảy
ra vào lúc thích hợp nhất. Chỉ khi chính bản thân mình trải nghiệm mới
có thể có niềm tin, còn lại chỉ là sách vở, tôi cũng không thích kiểu
sáo rỗng đó. Và nhớ rằng, nếu có một lúc thế giới của bạn bị đảo lộn.
Chúng tôi sẽ luôn ở đây. Và “họ” vẫn luôn ở bên các bạn.
[tác giả: Vương Quang Vũ]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét