Đang rảo bước trong công viên tối muộn.Ngó sang sân thể thao mờ tỏ xanh xao ánh cao áp, lác đác thấy một vài đôi thanh niên chạy bộ...Cô..nhớ cháu thắt tim.
Rồi đến đoạn đường tối ,cô...cô tưởng như thấy cháu xồ ra từ sau hàng ghế gỗ tối om kia...ôm vai cô lắc mạnh cười thật tươi líu ríu cái giọng quen thuộc ấy..Cô...cháu đây mà cô ơi.Chỉ là một trò đùa cô ạ....Vẫn cái áo phông xanh.Sao lần nào nhớ cháu cô cũng hình dung cái màu áo ấy.......
Ôi chao!!!Cô ...quẫn trí thật rồi.
Cô...sững sờ trào nước mắt....
Rồi trấn tĩnh lại cô bước tiếp nhẩm cầu nguyện OM MANI theo tiếng nhạc vẳng bên tai ........
Cháu thương!!!
Ưóc chi chỉ là cơn ác mộng!
Tròn 6 tháng rồi đó cháu ơi !!!
Sao mãi mà chưa nguôi ngoai vậy bạn!?
Trả lờiXóaVẫn như vừa hôm kia :((
Trả lờiXóa