Hôm trước đưa em đến lớp.Trời xanh nắng vàng lại khiến ..mắt cay.Cô..ra sau vườn đứng khóc vụng một mình.
Nhớ cháu!
Ngước nhìn mây trắng bồng bềnh trôi , lại tự hỏi cháu đang ở tận nơi nào....
Chợt thấy một chú chim nhỏ bay ngang, còn ngậm cọng cỏ.Cô.. ngạc nhiên nhận ra lòng như hửng nắng dịu êm trở lại ...Cô ngó sang cây táo vườn nhà bên đang ríu rít lũ chim nhỏ xinh như nắm bông vàng lích chích chuyền cành ... Miên man ngắm thảm cỏ đã lên xanh ,từng bụi hoa dại li ti tím chen chân ...Cô tưởng như có thể nghe được cả tiếng cựa quậy của những chồi non...
Cháu yêu! Cứ thế cô đứng đó thật lâu . Cô ...như quên hẳn cháu.Cô ...mỉm cười một mình .Thấy...đời sao mà đẹp!
Rồi cảm giác đau đớn vụt trở về trong tim...........Mếu máo,cô lại cố nương theo lối nghĩ , có gia đình nào không phải chịu mất mát, có ai không từng nếm trải khổ đau , trên đời này ?!
......
Nhớ hôm cô lục bên trang nhà Ngọc Tư.Thấy có nhắc tới chia sẻ của Hà Nhân ," Và trên đường đi luôn nhớ, đủ khôn ngoan để sống với người.Nhưng phải đủ ngây thơ thì mới tận hưởng phần nào hạnh phúc cuộc đời "
Cô biết từ nay cô phải nên nghĩ, cô đã thật may mắn khi được bồng ẵm cháu từ những ngày thơ bé.Cô đã thật may mắn khi có cháu chừng ấy năm....Cô biết, cô phải chấp nhận mãi thiếu một mảnh tim.Cô ...có lẽ sẽ mãi là người đàn bà trẻ con, cười khóc khóc cười ....
Cô của cháu .... đủ ngây thơ để thấy đời thật đẹp qua...màn nước mắt!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét