Chồng Mụ nằm khểnh xem truyền hình trầm trồ thán phục mấy em mấy anh trong dàn nhạc giao hưởng.Liến láu khen anh giai chơi sao mà tài, mấy em gái vận đồ sao mà sang...Gã ba hoa , nầy em biết không, đông thế mà ai chơi sai tay nhạc trưởng cầm gậy đó biết ngay.Nầy em tin không ... thấy bảo tai tay ấy thính dư... bẹc cơ nhá ....bla bla
Mụ ,đầu tắt mặt tối trong bếp bực bội đậy vung nồi cái xoảng, nhòm ra thấy đám ấy áo váy tuyền một màu đen sang trọng. Ngó lại chồng thì...chân duỗi chân co, quần cộc cháo lòng xếch xoác bày biện ... cả ra,ngực ô mê ga dư ốm đói ...Nhìn rõ nản, lại còn mơ... mâm son?! Điên người. Mụ nghiêm mặt .Miệng mắng , mắt lườm chồng tưởng gã...đứt làm đôi được.
- Thôi cái kiểu ngưỡng ngưỡng mộ mộ ấy đi không ?! Không thông cái nầy thì ...đây thạo cái khác .Nhá !!!
Thử hỏi nếu đoàn nhạc công cả ông lẫn bà ấy vào cái quầy hàng của chúng mình năm xưa , thấy vợ đằng ấy quản lí hàng trăm kiểu áo váy quần dài quần lỏn , các màu các cỡ, thuộc giá làu làu .Biết áo kia mấy tuổi phơi bạc màu chửa bán được, biết quần này lỗi mốt tự tháng nào năm nọ phải chăn (khách ) cho khéo ,nói (là học vẹt ấy mừ ) cho ngọt ngào vui lòng khách đến vừa lòng khách đi.... thì ... cầm chắc họ phải phục bò lăn ra chớ bộ!
Cậu...rõ thật , bụt chùa nhà chã thiêng!!! :-))
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét