Như mọi ngày đang hùng hục đi trong công viên.Bất chợt ngó thấy năm chàng nàng vịt trời rut co giấu đầu trong cánh nằm phơi nắng trên thảm cỏ xanh ngắt lấm tấm loài cúc dại nhỏ trắng bé xinh.Mụ dừng phắt rón rén đén sát nghía ,không nhịn nổi cười một mình khi tháy một chú mỏng tai ,chắc nghe được bước chán dù rất khẽ ,lé mắt liếc mụ cực kì tinh quái.Rồi chắc tướng mụ cũng ... mũm mĩm ra người tử tế phuc hau quá hay sao ,gã lại điềm nhiên say giấc nồng.
Chưa hết ,đi tiếp đoạn nữa lại thấy cả bầy chim ( vàng anh ? Chắc vậy ) ríu rít kiếm ăn thêm thảm hoa cỏ ,thoắt bay thoắt đậu .Chẳng hiểu mụ đần người " thiền" mất bao lâu.Tâm trí ngao du ngược trở về tạn những ngày tuổi trẻ bên nước Nga xa xôi.Ừ ,hồi ấy mụ cứ sững sờ không đi nổi những khi thấy cả bÀy se nhỏ lặng ngủ trên bụi cây khẳng khiu thap le te doc pho vang trong tiết đông lạnh.Thạt như là cổ tích !
Thấy sao mà hạnh phúc .Sao mà may mắn khi chừng ấy năm bươn chải bàm dap với người .Mụ vẫn còn nguyên xúc cảm xưa.
Nhớ mơi bua trước mụ đã mỉm cười mãn nguyện lắm khi giai con bảo ,mệ chỉ như ... Mười chín thôi!
Gio tá hoả tam tinh.
Ẻm sap hai mươi mốt.Nói vậy dám mà ... Nó mắng mụ .. Thiếu khôn hơn nó.Không đáng mặt dạy đỗ ẻm cũng nên. ?!
Bỏ sừ !!! :-))
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét