Chị nhìn bức hình con bé con tấm tắc khen xinh.Mụ buông nhời cay độc .Bác ui,trẻ con nào cũng dễ thương vầy cả.Chỉ khi nhớn già ,tâm hồn đen tối quá mà rồi phát lộ u ám gớm guốc không giấu nổi đó thôi.
Chị cười hiền bảo,ai đó nói người lớn chẳng qua cũng chỉ là những đứa trẻ sống lâu mà thôi.
Trước mụ cũng rất thích,hay dùng câu ấy để Chọi lại mỗi lúc bị hai giai chọc vợ ( mẹ) trẻ con.
Nhưng giờ mụ bỗng nghĩ khác.Mụ đọc thấy trang viết ,rằng tất cả những gì cần biet ve cach song thì đều đã học đã biết từ khi đi mau giao rồi.Dững là không lam dau nguoi khac,không lấy của không cho,lấy chỗ nào trả vào chỗ ấy,biết xin lỗi nhạn lỗi,biét xếp hang,biet choi cong bang,chia se tat ca...E hèm.Phải mà người nhớn thật chỉ là dững con trẻ sống lau thi doi dau co ra nong nỗi dư nầy chứ ? :) :(
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét