Đang ngơ ngản ngắm ngó bị một bà béo uỵch cái mông bự vào người.Chả xin lỗi liếc gì cứ thế đi.Mình lườm theo rách mắt .Thấy bà ay sộc vào đống giày trẻ con.Nâng niu ngắm nghía mấy đôi ra chiều ưng ý .Rồi ... Lật ngó giá bán dưới đé ,bà thở dài đặt trả .Nhìn vẻ nghèo khó hiện rõ trên khuôn măt ,dáng vóc nhàu nát tàn tạ với thòi gian.Mình bất giác thở dài,rồi thế nào tự dưng tiến dến . Ngó. Hừm,đồ cũ mà giá bằng nửa mới.Trông vẹt cả đế rồi.Cũ quá .Mà ... Bà già chẳng đủ tiền mua.
Mình giật tay chồng hối đuổi theo bà già kịp tới góc phố.Minh hỏi
Phải bà có cháu bé ?
Bà gật
Thế cháu bà nhiêu lớn?
Bà hớn hở cười ,nói
Một đưa bốn ,một đứa hai tuổi!
Mình reo vui
Ôi thế tốt quá. Tôi có đồ của con gÁi.Mà quên ,cháu bà trai hay gái?
Bà đáp
Gái cả .Cho tôi xin nhé !
Mình mừng húm chả kém gì bà.Cho địa chỉ ,dặn chuông bấm
Nhớ nhé ,chiều mai tầm bốn giờ tôi đợi.
Về hối hả xếp dọn liền được ba túi đầy.Cháu mình lớn kịp chị nó rồi.Không còn chuyền xuống được nữa .
Thế mà chờ ... Chờ dài cổ ba tuàn rồi không thấy đến.Chẳng biết sao .
Qua xã dọn nhà nhắc thôi mang ra thùng họ quên đồ cũ đó bỏ vào.Vẫn biết bỏ thùng đó cũng tốt.Mà mình cứ muốn giao tạn tay người dùng thì thích hơn !
Lại nhớ chị bạn mình bỏ công đi xin khắp cả cả đống quần áo cũ .Chị những tính rồi đóng công gửi về tạn miền ngược ấy.Mà rồi phí đắt quá .Chị đành bỏ . Nhớ chị!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét