Tivi chiếu trò chơi rất quái.Cả mấy chục gã giai giấu mặt sau bức vách , chìa mỗi hai bàn tay ra để các phu nhân nhận diện.Ấy vậy mà cã đám đâu như có mấy chị tìm đúng chồng mình.Mụ vuốt ve tay chồng,miệng mắng :
Nỡm!Bàn tay chồng mà cũng chã phân biệt nổi !Là em thì ...chấp cã trăm gã,chìa ..cái gì nhận ra liền cái ấy .Nhá! :-)))
Xã chã kém, dịu dư đường phèn bảo:
Mấy thứ ấy nhằm nhò gì? Là anh ,anh còn nhận ra ...tâm hồn em yêu cơ!
Mụ suýt ..thăng dưng vưỡn đủ tỉnh táo ,hỏi rất ...ngây thơ
Xạo không? tâm hồn thì nhận thế nào nào?!
Xã: thì cứ ...hửi bờ lốc cũa em thôi !!!
Mụ...chụt chụt tri kỷ.Sướng tê mê!
Rồi chiều muộn một mình nghía trăng treo đầu bớt tối, bỗng nhớ chuyện ...người xưa ngửi thơ.
Điếng!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét