Thứ Ba, 31 tháng 1, 2012

Chuyện con cái

Cả hai nhóc nhà mình , đều...thần tượng má nó.Bằng chứng là chúng nó giống má đến chín mươi trên mọt trăm, là nói phần ...nội dung ấy :D
Cả hai đứa đều nóng nảy , đều hiếu động ham quậy , thích cỏ cây chim muông ,thích nhạc nhẽo um xùm....đại loại là giống má y hền hệt lun .
Thằng nhóc nhà mình ngày bé nó bướng láo rắn mặt đến nỗi bác thì  bảo mình phải cho nó xem ...hoạt hình nhiều vào cho nó hiền đi, cô thì bảo sao lại nựng nó là thỏ bông mèo bông , thằng này phải gọi là Hổ bông báo bông mới đúng..Cứ là run rét lên sợ nhớn nó thành...lưu manh
Cái vụ láo to nhất của nó là lần nó khoảng 13 thì phải.Mình không nhớ mắng mỏ nó cái gì, xã quát tháo to tướng , nó thì cãi nham nhảm khong thua lời nào.Mình đang tính phân tích  xoa dịu con , thì nó quặc lên , bố như ...thằng điên ấy.ÁI chà chà , bố nó nghe được (thính thế chứ ) chạy xổ vào , song phi phát vào thằng bé đang ngồi ở ghế bành.Ak ,lần đầu tiên thấy bố nó nổi cơn điên ( hồi đó công việc đang ùn ùn , chắc bố cháu mệt mỏi quá sì chét ), lại thấy chồng định ....đá cái thứ hai...mình xót con lao vào đỡ, trượt nhẹ vào sườn  , may chứ trúng thằng nhỏ thì ...bỏ cha nó.Chân đạp miệng ổng gào lên ,cút cút ngay thằng kia....Thằng con cũng lần đầu nếm đòn từ bố ( trước nay bố nó chưa khi nào như vậy cả ), mặt tái mét sợ hãi...Bố nó nhặt đồ quần áo sách vở...cho vào túi...lôi tay thằng bé đuổi ra đường...lúc đó đã khuya rồi...miệng chửi sa xả ...cút , cút ngayyyyyyyyyyyy
Mình bảo con , con xin lỗi bố đi, con sai rồi.Xin bố cho ở lại...nó cũng điên chả thua, quá mù ra mưa mà , nó bảo con đi, con khong xin...cứ thế , bố đẩy , con đi , mẹ níu tay....Bố nó mặt đỏ văng , mắt long sòng sọc .Eo !
Rồi mình bảo chông thôi, anh đi vào nhà đi  mình nháy mắt, bố nó hiểu ra kìm được đi vào, mình  nhẹ nhàng bảo con , thôi con ở lại, muộn rồi.Mẹ xin  bố rồi.Bố tha cho...đi vào ...đi ngủ đi mai dậy rồi nói chuyện ....
Thế rồi thằng bé đi ngủ. Nó chả nghĩ ngợi gì đâu , đặt mình là ...ngáy như xẻ gỗ .Phòng ngoài hai vợ chồng nằm lục cục, xã cứ rên rỉ lên là con cái mất dạy ...thôi thế này thì đời con nghĩa gì, tiền bạc làm lụng khổ sở để làm gì, mỗi một thằng con mà nó ....gớm gớm , ổng dằn vặt đến là to chuyện.Mình bảo thôi ngủ đi, mai dậy sẽ khác .Rồi em sẽ bảo được nó....Mình có cảm giác thêm chút nữa là xã ...khóc lên thành tiếng ấy.Khổ thân quá ,cả nghĩ thế làm gì chứ
Thì ngẫm mà   xem , nó mắng bố nó như thằng điên , xét cho cùng cũng vì nó không thật hiểu rõ tiếng Việt , vì mẹ nó hay tự cười mình mỗi khi quên quên nhớ nhớ , mẹ hay bảo mẹ như con điên ...chắc thế thôi.Mà nếu đuổi nó ra đường , rồi nó đi thật thì phải tìm nó ở đâu ...lúc lôi về thì còn ...uy tín gì nữa không...hay từ đó nó quen đi , cứ động mắng nó đi luôn ...nào ?Mình suy nghĩ nát một ngày. Vừa an ủi chồng vừa tính kế dạy con .,đến chiều hôm sau mới chuyện trò với cậu.
Mình bảo con làm bố mẹ ...đau đớn quá.Nhất là bố...Mẹ biết con dùng từ thằng điên là vì con chưa hiểu....đại loại thế...mình gõ cu cậu..rằng bố mẹ khổ sở vất vả ...con biết hết...là vì ai....vậy mà con làm bố ...khổ thân bố quá.Đêm qua con ngủ được k ? có con ngủ...Vậy mà bố thức cả đêm ...bố thiếu nước ...khóc vì con thôi....con nghĩ thấy con sai chưa ...con có tính xin lỗi bố không?...thằng bé im nghe , không đáp thêm câu nào,mặc mẹ nói một mình....
Rốt cuộc nó cũng chả xin lỗi bố.Song mình tin  là nó đã thấm, mà còn biết làm gì, ở tuổi này còn roi vọt sao được chứ.Vài ngày căng thẳng hai bố con cũng qua,lại vui vẻ trở lại.
Thế rồi , chỉ mươi ngày sau , lại một chuyện ...to tướng nữa .Ôi, dậy con cái quả là khó khăn gian khổ lắm cả nhà ạ.Mai Lem gõ típ, con nhỏ dậy quậy mất rồi


Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 30 tháng 1, 2012

Có thật trẻ con như ... tờ giáy trắng ?

Lem khẳng định là không .Và Lem tin chắc chắn rằng Lem đúng.
Mẹ sinh con trời sinh tính, các cụ hay ví thé.Dưng Lem thì nghĩ rằng  , trẻ con sinh ra chúng có sẵn một nửa tính nết theo..gien giống...còn lại một nửa mới là do ảnh hưởng của giáo dục môi trường này nọ...
Cụ thể là Lem quan sát các gia đình xung quanh, rồi thì qua chính hai đứa trẻ nhà Lem.Lem mới thấy ảnh hưởng rất lớn là từ ...chính bố mẹ,thậm chí cả từ ... ông bà chúng.
Như ông nội thằng con nhà Lem rất điềm đạm hiền hòa , thì bố cháu đây cũng được hưởng cái tính đó.Nên mới chịu đựng nổi mẹ cháu đến giờ.Tiếc thay , cả hai đứa nhà Lem , chả đứa nào nó thèm....giống tánh ba nó cả .Chúng toàn ...yêu má nó hơn  huhu
Trước đây thằng lớn nhà Lem cực nóng tính ...bướng láo...Lem đã  nghĩ là do chính Lem  làm hư thằng bé, chứ trẻ con nó như , như tờ giấy trắng cơ mà.Lem cứ nghĩ rằng chính vì mẹ nó nóng giận vô lối...động tí là lên ...cơn dại...nên nó ...bắt chước mà thành ...hư hỏng vậy.Điển hình là có lần nó cứ múa kiếm trong bữa ăn nhắc không nghe , Lem bẻ tan cả hai cai kiếm mặc cho nó khóc lóc  van xin.Đến lần sau nó cáu mẹ nó cũng bẻ gẫy cái bút chì nó đang cầm....đại loại thế....nhiều vụ kể cả ngày chả hết
Ơn giời Lem đã kịp sửa chữa .Cu cậu giờ nói chung là ổn .
Lại đến chuyện con em.Bây giờ Lem tu được tương đối  rồi, cực hiền dịu với ẻm, thậm chí còn...quá hèn nhát nhu nhược  nữa là khác. Ví như hôm rồi sáng đầu năm , hai vợ chồng đang ăn nó cứ tung quả chanh, nhắc không nghe,đang lầm bầm khéo rồi mày tung vào bát mắm thì ăn đủ, y rằng , bộp cái ...hahaha, đầy mặt với tóc tai cả bố lẫn mẹ...Ấy thế mà rồi cũng chả làm gì ẻm, quát mấy câu rồi đi rửa mặt thay quần áo... xong.Phải dư hồi thằng anh mầy thì mầy chết chắc :-) .
Hôm trước ẻm  nghịch trong phòng , thằng anh tắt đèn bắt ra , ẻm  đứng gào một lúc không ai dỗ , tức mình bước vào chỗ cả nhà đang ngồi , nó ...nó ..quăng cái vèo cái máy ảnh đang cầm ...rơi vỡ tan ống kính...(may là cái máy cũ rích rồi,mà mình nói thế thì xã bảo nếu phải cái mới mua thì cũng...làm gì được nó ).Thằng anh hung hăng đánh...mỗi cái vào tay ẻm.Mẹ le te vác cái đũa gỗ xới cơm to tướng , đưa cho nó bảo ...con ...uýnh tan xác nó đi...( hô hào tí thử xem anh nó thế nào ấy mờ), ai ngờ nó bảo , mẹ đánh đi  , sao cứ xúi con ác là sao...hahaha.Xong phim.Cả nhà thua em :D.
Mà sao cái con bé này , mẹ cháu chiều cực kì , dịu dàng nhẹ nhàng ...chưa ăn cái roi nào ra hồn...mà nó vẫn cứ máu trương phi đến thế.Nói ra xấu hổ, mà khéo nhà sui gia nghĩ lại rút lui cũng nên.Đau khổ!
Ngẫm ra thì cái máu chằn tinh ấy , nó có tự đời ông bà cháu cơ ạ.Cả hai ông bà tính nóng phát khiếp   ,đến đời mấy đứa con cũng thế.Không hổ lửa  thì cũng  mang bành ...cục cằn chán chết đi..rồi di truyền đến tận mấy đứa cháu cũng vậy...Chán không chịu được .Khổ nhất là Lem , biết rõ ràng ràng dư vầy mà ...tu mãi sửa mãi...gần mười năm rồi ...thi thoảng vẫn lên lên máu  bất kì.Buồn lắm ấy
Bây giờ tự nhiên thấy thấm .Tu tâm  tích đức là dư nào.Nghe thì có vẻ ...mênh mang lắm , dưng Lem hiểu đơn giản thế này.Mình tu sửa được tâm tính mình  thì trước mắt là bản thân mình đỡ khổ. Lắm tính xấu thì khổ cái thân thôi.Rồi thì nó đỡ di truyền đến con cháu mình, con cháu mình đỡ khổ.Chỉ nguyên cái tính  nóng giận thôi đã làm khổ mình khổ người  bao nhiêu rồi, chớ nói thêm tính gì nữa...
Nói thế này mà các cụ nhà Lem đọc được thì lại...tam bành nổi lên mất hihi.Nhưng thật đúng là như vậy !Lem sửa bây giờ thì con bé nó cũng đã bà chằn mất rồi, nhưng thôi , còn sửa được vẫn phải cố...để ít nữa ...nó nóng thì Lem còn biết ...nể nó chứ.Không thì đến  , đến ...mất con thôi .Giời không chịu đất thì đất phải biết chịu giời .Phải không  cả nhà?!
Ôi chao là mệt mỏi.Có nhà ai dư nhà Lem hôn , mẹ con mà chả chuyện được với nhau :-(
Đọc tiếp ...

Chuyện cái ...condom:D

Tháng trước Lem đi siêu thị gần nhà cùng con trai.Lúc ra tính tiền ,thấy chị gái  cứ nhìn nhìn(chắc tướng mình cũng ...gian  ), Lem chìa túi ,cái túi dứa to đùng mua  một lần cho ..mãi mãi ấy ,vì Lem rất ghét cứ mua gì lại mất tiền túi , báo hại nhà đầy túi , vừa tốn xiền vừa hại môi trường hehe.Ẻm này ngó ngó rồi thôi , tính tiền xong đi .
Về đến nhà bỏ đồ ra xếp , tự nhiên thấy , thấy ...tuýp kem đánh răng trẻ con xanh xanh đỏ đỏ nằm  dưới tờ quảng cáo đè lên ...Ồ , cái này con nhặt à ...thèng con bảo không, mình xem tờ  séc tính tiền làm gì có kem đánh răng đâu...ô hay, sao nó lại ở đây?
ỐI giời , vỗ bộp cai vào trán , Lem nhớ ra hai tuần trước thì phải , Lem mua cái tuýp này , rồi về tìm rách mắt hem thấy ....ngỡ đánh rơi đâu rồi...hóa ra nó nằm đây...dưới đáy túi này...
Giật  nảy người khi hình dung con bé tính tiền nó ....chộp được ...thì lúc đó , ăn làm sao , nói làm sao...mà còn ngơ đến nỗi chả hiểu tại sao lại có nó ...huhu.Tình ngay lí gian , được thành thị Kính là chắc
Rồi nhớ đến một lần lâu lắm .Dạo đó thằng con rai mới khoảng 10 tuổi thì phải.Hai vợ chồng đang bán hàng , tò tò hai tay...cảnh sát ...áp tải thằng con bước vào ...Ôi , nhớ lại tháy thương ghe đi .Thằng con gầy còm bé tí , co rúm mặt không còn hạt máu  bên hai ông tây cao to nghiêm nghị.Họ trình bày là con anh chị , nó ...ăn cắp trong siêu thị (chỗ mình đi mua đấy) ...ăn cắp ....hộp ...condom.
Ôi , xã mình run người , mình cũng ..run bắn lên .Sao , con tôi ...ăn cắp ...condom á ??? Đúng vậy.Anh chị phải dạy  nó....kẻo thêm lần nữa là chúng tôi thông báo đến trường học đấy...
Thằng bé mặt  trắng như tờ giấy , hình như nó muốn ngất ...Mình thương quá ra dắt tay con ....bảo chồng ...thôi thôi đừng thanh mình gì , xin lỗi cho xong ...để em hỏi con..
Hai ông kia đi , xã mình chắc xấu hổ quá ... định gầm lên...Mình bảo anh để yên em hỏi con.Mẹ không tin là con ăn cắp, và càng không khi nào con ăn cáp thứ ấy.Nhà mình bán có mà  đầy  ....mẹ biết có gì lầm lẫn ở đây...nào con nói đi...Khổ thân thằng bé, nó khóc òa lên....Mẹ ơi , con không lấy , một thằng mọi (Digan) nó bỏ vào túi con , nó bắt con phải mang ra hộ nó....mẹ ơi con thật không lấy mà...mẹ tin con đi...Mẹ tin con.Thế lúc đó con đi với ai không? cu cậu kể tuốt...là cậu đi vào cùng một thằng bạn( may thế chứ) , hai đứa lang thang trong đó ,rồi một thằng mọi lớn hơn , nó bỏ hộp đó vào túi...nó thì thầm dọa bắt cậu mang ra cho nó...thế là con sợ quá... con đành đi ra...
Chuyện là vậy , chắc lúc mấy đứa lấm lét sợ hãi ,có ai biest mách luôn cho bảo vệ rồi...
Mình muốn kiểm tra con , bảo chồng là chở thằng bé đi gặp bạn của nó...hỏi cho ra...Cuối cùng thì đúng như vậy.Thằng tây kia cũng bảo bọn cháu sợ quá nên bạn David phải làm,...ra ngoài thấy David bị giữ chau sợ cháu... đi luôn .Cái thằng chết nhát , bỏ bạn  hihi
Vậy là ổn . Thôi thì coi như hạn .Kể cũng ức vì chả nói được cho mấy tay công an nó hiểu , thôi đành.
Thế  đấy , nếu hôm ấy mình cũng nóng lên như xã mình...thì ...khổ thân thằng bé đến thế nào.Tội nghiệp , mình vẫn nhớ mãi nét mặt thất thần tái xanh tái tử của nó.Ùm, thật khó mà tả nổi  cảm xúc khi  bị oan đến như thế.Lại thấy may  cho mình quá thể
Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2012

Tiếc

Nhà mình trông ra  bãi cỏ sát nhà  ga .Bãi thênh thang nhiều cây cổ thụ , mùa hè chim sâu chim câu lích chích...ấy chính là thien đường của Mởn nhà mình.Hôm nào bận rộn quá không vào công viên được thì cho ẻm ra đó..cũng khoan khoái.

Ấy vậy mà chỉ có vài ngày, thiên đường ấy ...sạch bách như sân bóng rồi.Còn thua cả sân bóng vì không còn đến cả cỏ nữa.Người ta ủi hết đi để qui hoạch cho cái nhà ga to đẹp hơn , hoành tráng hơn ...giống ở bên Đức láng giềng vậy .

Khi họ chặt bỏ những cây nhỏ xung quanh (bụi chim sâu của Mởn đáy), và cả bao nhiêu cây hoa cực đẹp nữa , mình còn hi vọng họ sẽ bớt những cây vài người ôm kia lại..Ấy mà rồi ...trơ trụi cả .

Cái hôm mồng một ấy , mình đau đầu chả để ý , sáng chỉ thấy ầm ì tí tí...vậy mà chiều mở cửa ngó ra ...ôi thôi , hai cây to tướng đã được cưa xong chuyển sạch đi đâu , còn nhõn cái gốc để lại...

Văn minh quá thể thật , làm sao cưa bỏ cái cây cổ thụ mà mình sát nách cũng không hay .Quai lạ , khong hiểu nó đổ như thế nào nhỉ?không nghe tiếng động luôn...

Tiếc !!!

Chả phải mình mình , nhiều ông tây bà tây cũng than tiếc .Toàn nguwoif già thì kêu tiếc .Người trẻ thì hí hửng với hiện đại văn minh...Hóa ra mình thật đã già rồi.

Thế nào mà mình lại cứ hay tiếc linh tinh dư thế.Cứ xem báo nhà ta thấy rừng bị chặt phá không thương tiếc ,  đồi trọc trơ trụi , sông hồ  ô nhiểm , lại tiếc .Hôm rồi ngó thả cá chép , thấy vứt đầy túi ni lông rác rến ...cũng ...tiếc .Mà sao năm nào cũng vẫn như năm nào , cứ những cái ...ngu xuẩn ấy lặp lại .Tức !

Cây cối phải trồng phải chăm , huống chi  con người .Đang than chuyện trồng cây lại lan man sang chuyện trồng người đây .

Hôm trước gọi về buôn , bà  chị họ mình than tiếc vì cứ cố níu giữ gia đình , cho con trẻ có bố có mẹ...rồi bây giờ mới hiểu rằng nắm níu  vô ích . Bố mẹ không hòa thuận thì rồi cũng ...mất nốt cả con...Tiếc !!!

Gìa đầu bạc tóc sắp hết đời rồi còn than tiếc .Mà trước đó thì nhắc mãi nói mãi có chịu nghe gì đâu .Cứ đổ tại cái nọ cái kia, chồng đổ cho vợ , vợ đổ cho chồng , rồi thì cho bà cho ông ...rốt cuộc  rồi than  tiếc. Có hối thì cũng đã muộn rồi.Mình bảo muộn còn hơn không , với con cái không thể buông tay, chưa kể còn thằng bé nữa đấy...Chả biết có nghe lời

Ngẫm ra đời có lắm điều phải tiếc thật .Mình cũng thế , nghĩ hay như... rồng leo, mà làm thì như ...mèo mửa ấy .Biết rõ mười mươi cái sai cái xấu của chính mình , mà rồi có sửa được bao nhiêu.Rồi cũng lại phải tiếc mà thôi.

Bỗng dưng thấy ...chán ớn chính mình.Thật

Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 17 tháng 1, 2012

MƯỜI TRUYỆN TIẾU LÂM HAY NHẤT THỜI LIÊN XÔ (Xin bên chị Chiếu Kim)

1) Ba công nhân nhà máy bị vào tù.Gặp nhau họ hỏi nhau lí do làm sao phải vô đây  .Người thứ nhất nói

“Ngày nào tôi cũng đi muộn 10 phút, họ bảo tôi phạm tội phá hoại”. Người thứ hai: “Ngày nào tôi cũng tới sớm 10 phút, họ bảo tôi là gián điệp”. Người thứ ba: “Ngày nào tôi cũng đến đúng giờ, họ bảo tôi có đồng hồ ngoại”.

2) Trong một túp lều ở thảo nguyên có một ông lão đang hấp hối.
Có tiếng gõ cửa dồn dập
- Ai đấy? – ông lão hỏi.
- Thần chết, - có tiếng đáp.
- Lậy chúa tôi! – ông già nói – Cứ tưởng là KGB

3) Báo Sự Thật nói rằng tất cả thư từ gửi tới tòa soạn đều được tiếp nhận một cách trọng thị. Người gửi cần ghi rõ họ tên, địa chỉ của mình và của những người thân nhất trong gia đình.

4) Tại sao bao giờ KGB cũng đi thành nhóm 3 người? Trả lời: một người biết đọc, một người biết viết, người thứ ba có nhiệm vụ theo dõi hai tay có học đó.
5) Leonid Brejnev thăm chính thức Pháp. Người ta đưa ông thăm quan Paris. Ông được đưa đến Điện Élysée, nhưng cũng như mọi khi, mặt ông vẫn lạnh như tiền. Rồi người ta đưa ông đến viện bảo tàng Louvre, nhưng vẫn không ai thấy phản ứng gì. Rồi người ta đưa ông tới Khải hoàn môn, nhưng vẫn không thấy một tí biểu hiện nào trên nét mặt hết. Cuối cùng, đoàn xe đến tháp Eiffel. Brejnev vô cùng kinh ngạc. Ông ta quay sang những người dẫn đường Pháp và hỏi: “Này, ở Paris có đến 9 triệu người… Các vị chỉ cần một tháp canh thôi ư?”

6) Stalin quyết định vi hành quanh thành phố xem công nhân sống như thế nào, một lần ông ta bí mật ra khỏi Điện Cẩm Linh. Sau đó ông rẽ vào rạp chiếu bóng. Phim vừa hết thì quốc ca vang lên và trên màn ảnh xuất hiện hình Stalin. Tất cả đều đứng dậy và hát quốc ca, riêng Stalin vẫn tiếp tục ngồi, tỏ vẻ rất hài lòng. Rồi ông ta thấy một người ngồi phía sau ghé vào tai thì thầm: “Này đồng chí, tất cả chúng tôi đều cảm thấy như thế, nhưng hãy tin tôi đi, đứng dậy sẽ an toàn hơn rất nhiều”.

7) Một công dân Liên Xô tiết kiệm đủ tiền mua ô tô. Sau khi trả tiền, người ta nói với anh là ba năm nữa sẽ được nhận xe.
- Ba năm nữa lận! – Anh ta nói – Tháng mấy?
- Tháng tám.
- Tháng tám à? Ngày mấy?
- Ngày 2 tháng tám.
- Buổi sáng hay buổi chiều?
- Buổi chiều. Mà chuyện gì vậy?
- Buổi sáng sẽ có một thợ sửa ống nước đến nhà tôi.

8) Tại sao các cựu sĩ quan Stasi lại là những người lái taxi thông thạo nhất ở Berlin? Vì anh chỉ cần nói tên là họ đã biết anh sống ở đâu rồi.
9) Moskva những năm 1970. Mùa đông giá rét. Có tin đồn là ngày hôm sau cửa hàng bán thịt số 1 sẽ có thịt.
Ngay hôm đó trước cửa hàng đã có hàng chục ngàn người với áo khoác ấm, giày cao cổ, rượu và bàn cờ đứng thành hành dài.
Lúc 3 giờ chiều một người bán thịt đi ra và nói: “Thưa các đồng chí, Ban chấp hành trung ương vừa gọi xuống, thông báo rằng không đủ thịt bán cho tất cả mọi người vì vậy mà dân Do Thái nên về nhà”.
Dân Do Thái nhẫn nhục bước ra khỏi hàng. Những người khác tiếp tục đợi.
Lúc 7 giờ tối người bán thịt lại bước ra và nói: “Thưa các đồng chí, Ban chấp hành trung ương vừa gọi xuống, thông báo rằng hóa ra là không có thịt vì vậy mọi người nên về nhà”.
Đám đông tản ra, vừa đi họ vừa lầm bầm: “Bọn Do Thái khốn nạn lúc nào cũng gặp may!”.

10) Sĩ quan KGB vào công viên và trông thấy một ông già đang cầm cuốn sách. Người sĩ quan hỏi: “Ông già đang đọc gì đấy”. Ông già đáp: “Tôi đang tự học tiếng Ivrit”. “Ông học tiếng Ivrit làm gì? Thị thực đi Israel phải chờ mấy năm lận. Ông sẽ chết trước khi làm xong giấy tờ”. “Tôi học tiếng Ivrit để khi lên Thiên đàng tôi có thể nói chuyện với Abraham và Moïse. Trên Thiên đàng chỉ nói bằng tiếng Ivrit thôi”. “Thế nếu ông xuống địa ngục thì sao?” – Người sĩ quan hỏi. “Tiếng Nga thì tôi biết rồi” – ông già trả lời.

 
Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 16 tháng 1, 2012

Nhạc cảm :D

Thế nào mà bộ tứ nhà mình,  cùng có niềm say mê nhạc nhẽo chả ...đứa nào kém đứa nào.Con gái mình  suốt buổi chiều qua nó cứ ngẩn ngơ ngồi nghe mắt nhắm nghiền mồm chữ o  nhái theo  I LOVE YOU MỎE THAN I CAN SAY...Mình để ý nó cũng nghiện nhạc như má nó, cũng  SUSAN BOYLE,  cũng thích Gaga giống anh trai ...thậm chí nó còn biết thích nghe đi nghe lại bài KHÚC HÁT SÔNG QUÊ...thật đấy ,Lem không hề phét lác đâu.Hay cả hai đứa chúng khoái nhạc cũng vì mình đã ...tra tấn chúng từ hồi còn trong bụng nhỉ
Mình có hai đam mê lớn nhất , theo mình từ năm ...tí tuổi ranh đến tận giờ .Ấy là thói quen đọc truyện và nghe nhạc .
 nhớ như in cái hồi ấy , cứ thứ  năm hàng tuần là có 15 phút ca nhạc quốc tế ...ỐI dời , đang ở đâu làm gì thì giờ ấy cũng phải có mặt tắp lự...nghe ...nghe mê mải ..rồi lần nào hết chương trình cũng lại càu nhàu, trách... tivi sao mà ...keo kiệt  
Còn   nhớ thằng em họ mình, hồi đó mình chừng 13 tuổi, nó hơn mình 3 tuổi, nó cứ thắc mắc là sao mà chị lại nghe nhạc tây thấy hay được , hiểu gì mà thấy hay...vớ vẩn ...Hahaha, ngày ấy mình chả biết cãi nó làm sao , nhưng , tức lắm , đỏ mặt bảo , không hiểu thì thôi , cần ...đếch gì hiểu.Cứ thấy hay là được , sao nào , cấm tui à ??
Bật cười khi nhớ kỉ niệm năm học cấp hai , đang dưng một thằng bạn mình hét to Ồ Ô Ô,mấy đứa sướng theo Ố Ố Ồ ...bài Self control ấy ...Cô giáo đuổi cổ cả lũ ra khỏi lớp...kiểm điểm lên xuống há há
Nhớ lại lại tủm tỉm cười , mới đó mà đã mấy chục năm rồi.Sợ !
Mình đã nghĩ sách truyện là bạn tri kỷ của mình , song mình phát hiện ra rằng , âm nhạc mới thật là tri kỷ.Bời vì có những lúc , bạn cầm quyển sách bạn rất yêu , mà bạn không thể nhồi nổi chữ nào vào đầu...Thì lúc ấy ...lúc ấy chỉ còn ...nghe nhạc được thôi .
Ngày nào mình cũng phải dành riêng thời gian cho cái việc ...nghe ngóng hóng hớt .Mình đã cai đọc báo  cai blog đươc cả tuần ...nhưng ngừng nghe nhạc thì không .Không quá hơn  một ngày.Thật đấy
Buồn thì nhạc kiểu buồn , vui thì nhạc kiểu vui..song mình có kinh nghiệm rõ ràng, là khi buồn thì tối kị nghe ...nức nở.Lúc ấy mình dở ngay những bản Techno ù  tai luôn hay MATSURI  Kitaro ấy ...dện một hồi nhức óc là ...vui trở lại, tay gõ chân nhịp
Trên blog  mình đã được gặp và chia sẻ với thật nhiều bạn bè cùng sở thích này.Có thể nói quà tặng mình yêu thích nhát là những bản nhạc hay , những link truyện ý nghĩa .
Nhân đây mình muốn gửi lời cảm ơn tới các bạn yêu nhạc của mình .Cảm ơn bạn Xedapdiahinh đã cho mình lần  đầu được nghe bản MAGIC BOULEVARD bất hủ, bạn  Khánh Lam   với bản sleepsong by Secret garden,anh Daicathay  với   No matter what ..anh Macabong voi bản Only friends ..anh Nam ròm...chị Nguoidan47, chị Ngocthuan với bản Matsuri (gần như tuần nào mình cũng ...nện trống cùng ông Kitaro ấy, hem nghe ...nhớ lắm á ...Còn nhiều bạn nữa mình chả kể hết tên  đã ghé nghe và chia sẻ cùng..mong các bạn thông cảm ,mình mún viết ngắn cho nó...súc tích hí hí
Cuối cùng thì mình phải cảm ơn ...âm nhạc.(Nghe cũng hơi...ấm đầu nhỉ) .Nhưng thật là như thế đó.Nếu không có niềm đam mê này , thì khéo mà ...Lem ... dở hơi từ lâu rồi,Lem mà nói dối ...hai đầu gối Lem bằng nhau
Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 13 tháng 1, 2012

Câu chuyện cho những ai đã là vợ chồng (chôm trên mạng )

Chồng chị là một kỹ sư giỏi, chị yêu anh vì sự vững chãi, chín chắn của anh, chị yêu cái cảm giác ấm áp mà chị có mỗi khi chị tựa đầu vào vai anh. Và sau 3 năm tìm hiểu, anh chị đã đi đến hôn nhân.
Nhưng đến hôm nay, sau hai năm là vợ chồng, chị bỗng thấy mệt mỏi với những cảm giác mà chị phải trải qua khi chung sống với anh.Những lý do khiến chị yêu anh trước đây, bỗng biến thành những lý do tạo nên sự đổi thay trong chị.
Chị là một phụ nữ nhạy cảm, và rất dễ bị thương tổn trong tình yêu, chị luôn khao khát những khoảnh khắc lãng mạn, giống như là bé gái nhỏ thèm khát kẹo ngọt. Nhưng anh lại trái ngược với chị, anh không có sự nhạy cảm, và hoàn toàn không quan tâm đến những khoảnh khắc lãng mạn trong cuộc sống vợ chồng, điều này đã làm cho chị càng chán nản hơn.
Và chuyện gì đến phải đến, một hôm chị quyết định cho anh biết rằng chị muốn ly dị, rằng chị không thể chung sống với anh thêm một giờ phút nào nữa. Rất bất ngờ khi nghe chị yêu cầu như thế, anh chỉ biết hỏi
- Tại sao?
- Em cảm thấy mệt mỏi, không có lý do nào cho mọi thứ trên thế gian này! - chị trả lời.
Anh không nói gì thêm nữa, nhưng suốt đêm đó, anh không ngủ, và chìm sâu vào những ưu tư, khắc khoải với ánh sáng lập lòe của điếu thuốc gắn trên môi. Sự im lặng của anh càng làm cho cái cảm giác thất vọng trong chị tăng lên, đấy là một người đàn ông không thể biểu lộ gì ngay cả đến lúc gặp tình huống khó khăn như lúc này, còn gì nữa để mà chị hy vọng ở anh?Cuối cùng rồi anh cũng lên tiếng, anh hỏi chị :“Anh có thể làm gì để thay đổi ý định của em?”.
Ai đó đã nói đúng: “Rất khó khăn để thay đổi tính cánh của một con người”, và chị nghĩ rằng chị không thể nào thay đổi cách sống của anh. Nhìn sâu vào mắt anh, chị chậm rãi trả lời: “Đây chính là câu hỏi, nếu câu trả lời của anh có thể thuyết phục em, em sẽ thay đổi ý định ly dị. Nếu em nói, em muốn bông hoa ở phía bên kia vách núi, và cả hai chúng ta đều biết rằng khi anh cố hái bông hoa đó cho em thì anh sẽ chết, anh có vẫn cố làm cho em hài lòng chứ?”.
Anh đáp “Ngày mai anh sẽ trả lời câu hỏi cho em…”. Những hy vọng của chị hoàn toàn bị chìm xuống khi nghe câu trả lời của anh.
Sáng hôm sau, chị tỉnh giấc và nhận ra anh đã đi rồi. Chị nhìn thấy một mảnh giấy với dòng chữ ngoệch ngoạc của anh, được dằn dưới ly sữa, trên chiếc bàn ăn gần cửa…. và chị bắt đầu đọc.
“Em yêu, Anh sẽ không thể nào hái bông hoa đó cho em, nhưng hãy cho anh giải thích những lý do mà anh không thể”.
Ngay những dòng đầu đã làm tan nát trái tim chị, chị tiếp tục đọc.
“… Khi em sử dụng máy vi tính, anh luôn sắp xếp phần mềm cho em dễ sử dụng, và khi em kêu lên trước màn hình khi có sự cố, anh luôn chuẩn bị những ngón tay để có thể giúp em phục hồi lại những chương trình. Em thường bỏ quên chìa khóa cửa, nên anh luôn chuẩn bị đôi chân để sẵn sàng chạy về mở cửa cho em. Em rất thích đi du lịch, nhưng lại thường hay bị lạc đường trong những thành phố xa lạ, nên anh phải chuẩn bị đôi mắt của mình để chỉ đường về cho em. Em thường đau bụng trong mỗi lần gần đến tháng, nên anh luôn chuẩn bị lòng bàn tay mình để sẵn sàng xoa bụng cho em để em dịu cơn đau.Khi thấy em luôn thích ở nhà, anh lo rằng em sẽ có thể bị mắc bệnh tự kỷ, vì thế anh phải luôn pha trò và chuẩn bị những câu chuyện vui để em quên đi nỗi buồn chán. Khi em luôn chăm chú vào màn hình vi tính, anh sợ như vậy có hại cho đôi mắt của em, nên anh phải để dành đôi mắt của anh để khi chúng ta già, anh sẽ có thể giúp cắt móng tay, và nhổ những sợi tóc bạc cho em. Anh có thể nắm bàn tay em đi tản bộ trên bãi biển, để em thưởng thức cảnh mặt trời mọc và bãi cát xinh đẹp… và anh sẽ cho em biết rằng màu sắc của những bông hoa cũng rực rỡ như gương mặt tươi tắn của em… Vì vậy, em yêu, trừ phi em chắc chắn rằng có ai đó yêu em hơn anh đã yêu em… nên bây giờ anh không thể hái bông hoa đó cho em, và chết…/.”
Nước mắt của chị không ngừng rơi trên trang giấy, làm nhạt nhòa những dòng chữ của anh… Chị đọc tiếp:
“…Bây giờ, nếu em cảm thấy hài lòng thì hãy mở cửa ra, vì anh đang đứng đó với bánh mì và sữa tươi cho buổi sáng của em, những món ăn mà em thích…”.
Chị lao đến cửa và mở bung nó ra, trông thấy anh với gương mặt lo lắng, chị nắm chặt tay anh, cùng với ổ bánh mì và chai sữa, bây giờ chị biết chắc rằng không ai yêu chị như anh đã yêu chị, và chị quyết định quên đi bông hoa ở bên kia vách núi… đó là cuộc sống và tình yêu.
Khi được sống trong sự đầy đủ, dư thừa của tình yêu, thì cái cảm giác sôi nổi trong tình yêu thường bị khô héo đi, và người ta không còn có thể nhận thức được đâu là tình yêu chân thật và đâu là tình yêu giả dối, giữa cảm giác bình yên và buồn chán đó.
Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 12 tháng 1, 2012

Bớt đi chút vô cảm ,Người ơi !

Lần về trước, mình đi chợ với hai người bạn.Vào chỗ mua rau, con bé bán hàng thiếu tiền lẻ (đâu như vài trăm con , giọng của bà già mình) , mình thấy con bạn cứ nhặt thêm quả chanh, lại còn  đòi  thêm vài quả ớt...để bù chỗ tiền lẻ thiếu đó... con bé bán hàng thì cáu lên giằng lại...Mình...cấm khẩu  
Sau đó cũng đang lê la ở chợ , mình móc ví cho một người ăn xin , nom còn trẻ thôi nhưng ...cụt chân .Bạn mình nhanh nhảu, này , cho làm gì , toàn bọn ...lừa đảo đấy ..Mình không im được nữa , nói luôn, nhưng cái chân họ cụt là thật mà .
Đến lần đi chợ với mẹ mình , lại thế.Thiếu vài đồng lẻ là bà lại định đòi thêm nắm hành ...mình lôi mẹ đi , chào bà cụ bán hàng xong mình quay sang chỉnh mẹ mình.Mẹ ạ, bà cụ già thế ngồi cả ngày, mỗi mẹt ớt với vài mớ rau quả chanh quả khế...sao mẹ.. mẹ ..nỡ làm thế chứ.. Bà im .Trách nhỏ  mẹ thôi  mà mình ...nghẹn cả giọng ...vì giận ,vì ...xót xa ...khi nhớ lại chuyện hôm nào.
Đôi khi nhớ lại mình cũng hơi ...ăn năn...rằng mình biết ...nếu mẹ mình không chắt bóp khổ sở thế thì ...sao nuôi nổi mấy đứa con thành người.Thế nhưng ...bây giờ khá hơn rồi thì ...cũng nên nhìn xuống chút đi , phải vậy không nhỉ.
Có khá nhiều người , hay có lối nghĩ  , rồi  bào chữa cho cái thói xấu bủn xỉn keo kiệt của mình là vì...ngày xưa họ từng  khổ sở thiếu đói ....rằng ... những người ấy ,bọn trẻ ấy có bị ...lạnh chút hay đói  thì cũng như ...họ ngày xưa thôi...Nghe thấy ớn .Nản!
Hình như cùng một tuổi thơ khốn khó( thời bao cấp  nhà ai chả thiếu đói chứ ), song vẫn tùy theo ...tố chất mà Người  thương người thì càng thương hơn, còn Người thiếu.. tình thì càng cay nghiệt hơn  ...nhặt nhạnh  hơn ...thậm chí ..vơ vét bằng mọi cách .Ghê !!!
Bệnh vô cảm lan tràn khắp nơi , từ trẻ đến già , từ dân thường đến dân buôn, đến tận nhà" trí thức"...
Những cô gái trẻ đẹp  mặc váy hàng vài  chục nghìn đô, đồng hồ vài trăm triệu, những đại gia mua chậu hoa gần trăm triệu đồng ...Phải chăng họ không còn ...tim nữa ?
Đôi khi đọc thấy họ ăn bớt ăn chặn  cả gạo của dân vùng lũ lụt  , họ chặn tiền cả của những người thoát chết bị bỏng nặng vụ cháy xưởng giày ...rồi thì kinh doanh cả ...trẻ mồ côi ...
 Kinh doanh từ thiện thời này có vẻ như đang là một nghề... béo bở ?(nói vậy mấy bạn mình yeu  đang gắng  giúp đời , đừng hiểu nhầm Lem nhe )
Thật là ...khó mà tả nổi cái loạn lạc thời nay.
Ôi , bao giờ thì... Người biết thương người , hả Người ? Bao giờ ????
Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 10 tháng 1, 2012

Bạn có thích truyện Kiều hem :D

Hôm nọ xem bên chị Biengbiec những bài văn phân tích của học trò bi giờ mà cười lăn lóc.Đúng là sẽ rất khó ,đến gần như không thể ấy nếu cứ muốn nhồi nhét cái gì mà mình không thích hihi.

Nhớ hòi học văn của mình cũng thế, văn cấp một  hai thì ...khá lắm..thậm chí còn đi thi trường này trường nọ...hehe..thế mà lên cấp ba ..TỊT

Nhiều khi mình cũng hay ...ăn năn là làm sao con gái mà lại ..ngu văn đến thế ..huhu...cũng từng buồn ..cũng cố nhồi lắm ấy...Song ..nói thật là chả làm sao... cảm  được những áng văn thơ trích dẫn ấy ...Mình chịu.

Nhất là nói đến thơ thì mifh chỉ biết thơ Xuân Quỳnh thôi à, thêm thắt được vài bài của ông  bà tây Nga ngố Bec Gôn và Béc xô Nốp  đối đáp với nhau gì  gì đó ...và một vài bài khác nữa...tựu chung lại là ...DỐT

Riêng truyện Kiều thì mình rất chịu khó xem xem , đọc đọc..Là nói bây giờ ấy , đầu U 50 ấy,vì mình cũng ...ức lắm khi mình là con mọt truyện mà sao....sao chả thấy thích gì quyển thơ nầy.Trong khi ông cụ nhà mình ...ôi dời ơi ...cụ còn thuộc làu làu nhá

Rốt cuộc , vẫn đặc cán mai dài cán thuổng.Mình chỉ thích nhất câu này của cụ  thôi này

Chữ TÂM kia mới bằng ba chữ TÀI .

Chấm hết.Cảm ơn cụ Nguyễn Du.Câu này của cụ thì muôn năm đúng

Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 6 tháng 1, 2012

OM MANI PADME HUM Mọi người nghe dùm xem bài này có thật là thư giãn , nhẹ nhàng hay không , mà sao Lem nghe cứ thấy ...thương kì lạ :(

Đọc tiếp ...

Thế à -101 câu chuyện thiền (xin bên anh BAO)

Dec 24, '11 7:18 PM
for everyone

 

Thiền sư Muju

 

Thiền sư Hakuin được những người chung quanh ca ngợi là người sống trong sạch. Một gia đình người Nhật có một tiệm bán thực phẩm gần nơi Hakuin ở. Họ có một cô con gái xinh đẹp. Bất ngờ, một hôm cha mẹ cô gái khám phá ra cô có thai.

 

Việc này làm cha mẹ cô gái nổi giận. Cô gái không chịu thú nhận người đàn ông cô chung đụng là ai, nhưng sau bao nhiêu là phiền phức, cuối cùng lại là tên Hakuin.

 

Phẫn nộ vô cùng, cha mẹ cô gái đến ngay vị thầy này. Hakuin chỉ thốt lên vẻn vẹn có hai tiếng:

 

“Thế à ?” rồi thôi.

 

Sau khi đứa bé sinh ra, nó được mang tới trao cho Hakuin. Lúcđó Hakuin đã mất hết danh dự, nhưng việc này không làm Hakuin buồn. Hakuin chăm sóc đứa bé rất tử tế, Hakuin xin sữa của những bà mẹ hàng xóm và những đồ dùng cần thiết cho đứa bé.

 

Một năm sau, cô gái không còn chịu đựng được nữa. Nàng nói sự thật cho cha mẹ nàng – rằng người cha thật sự của đứa bé không phải là Hakuin mà là một thanh niên bán cá ngoài chợ.

 

Lập tức cha mẹ cô gái đến ngay Hakuin xin Hakuin tha lỗi, chuyện xin lỗi dài dòng, và xin đem đứa bé về.

 

Hakuin ưng thuận. Khi trao lại đứa bé, Hakuin cũng chỉ thốt hai tiếng: “Thế à !”

Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 2 tháng 1, 2012

Lời cảm ơn gởi tới...cụ ...AQ (Lo Lem nhảm :D)

Năm ngoái dính tới máy vụ bê bối lận, chả muốn nhắc lại.Thôi thì..người ...lừa mình cũng như lừa ...bố người hihi

Rồi thì đen đủi buôn bán thiếu giấy tờ, bị mấy gã  hải quan thu mấy chục chai riệu quí...Thôi , thu thế khác gì ...con thu của bố, mà đã là bố thì nên rộng lượng , cho con cái ..uống nhòe đi chứ .Cũng vui lại.

Tiếp đến con nhỏ nhà mình, chớm biết ...bi bô là ..cãi mắng mẹ lem lẻm .Chả biết mẹ... đụt từ bao giờ , mà không sao ...gương vây  lên nổi.Mà thôi, thì rõ là ...mầy láo với ..má mầy còn gì.Qúa thể :D

Gần sát nữa,sang tận năm nay,là vụ ...đốt pháo hoa năm mới.THế quái nào mà nhà ...hàng xóm năm nay lại ...áp đảo nhà mình cả về số luowjgn và chất lượng ... huhu.Mình ... cóc thèm xem ,ngoảy đít chắp tay đi thẳng dìa nhà đóng cửa ...Bụng nghĩ, đây mới thật đúng là ...mầy qua mẹt ...bố mầy đấy  .Nghĩ thế là ..ngủ thẳng .

 

Sáng nay dậy bỗng dưng nhớ lại hết , thấy đời... như là ...vui hơn hehehe.

Cảm ơn cụ AQ lần nữa ạ .Bác nào đang buồn nhớ ghé thăm cụ khẩn cấp, bảo đảm thấy tim vui trở lại :D

 

vụ pháo phẹt là em nhảm hoan toàn , mong các bác hàng xóm lượng thứ cho

Đọc tiếp ...