Thứ Năm, 9 tháng 2, 2012

Khóc bạn (xin bài của anh Haiquamuckinh)

 Tôi quen bạn khi lần đầu tiên chơi blog, tính đến nay chưa tròn năm bắt đầu từ ngày khai trương blog đến giờ. Ấy thế trong một năm qua lại, những bài viết, những lời còm giao lưu đã để lại trong tôi nhiều ấn tượng sâu sắc về người bạn chỉ qua vài lần gặp mặt ở đời thực.

      Lần đầu, bạn xuất hiện với nikname conghuy và cái ava hình con mèo đen. Lúc ấy mèo đen không viết gì nhiều chỉ để lại vài bài thơ tình, nhưng trong những còm riêng, bạn thể hiện sự hiểu biết phong phú về đời thực. Qua thời gian, không hiểu vì lý do gì bạn bỏ blog conghuy, đổi thành nuingami, rồi lại thấy xuất hiện trong nik meoutunu cũng chẳng lâu, đến cuối cùng cho tới ngày nay là vodanhcoc. Qua trao đổi, tôi hiểu hoài bảo bạn ấp ủ muốn đời tốt đẹp hơn lên muốn cách tân giáo dục muốn sinh viên ra trường phải có việc làm…, sau nhiều lần qua lại, chúng tôi đã có buổi gặp mặt ngoài đời, tôi mới biết bạn là một giảng viên đại học chuyên nghành tài chính. Với sức thuyết phục của nhà mô phạm, bạn cuốn hút tôi về các vấn đề bức bối trong xã hội hiện nay. Tôi nhớ câu nói của bạn:

-
Thấy điều sai thì nói,chứ trong một xã hội đã bị băng hoại nghiêm trọng như XHVN thì còn biết tin ai?Đừng tưởng chùa mọc nhiều,thiên hạ đi chùa nhiều là XH tốt lên..Rất nhiều người trong số họ đang quỳ mọp,cầu xin thoát khỏi những cái nhân tàn độc họ đã gây ra đấy!    
     Chơi nhau càng ngày càng thân, bạn gọi tôi là lão kểnh, lão mục hay lão yêu quái, tôi gọi bạn là lão phù bởi vodanhcoc có ava hình phù thủy cởi trên cây chổi. Chúng tôi còm qua lại các vấn đề xảy ra trong cuộc sống hàng ngày rồi vòng vòng lại quay về chọc phá lẫn nhau. Bạn đã có riêng một entry (
http://vodanhcoc.multiply.com/journal/item/51/HIC_HIC) và một note (http://vodanhcoc.multiply.com/notes/item/8) chọc đích danh tôi.     

    Bạn không vợ con tôi trêu:

ví dầu ở rộng phòng không Hắt hiu lạnh lẽo tay vòng gối ôm
Nhìn qua nhìn lại ớn hồn
Chăn đơn gối chiếc chết còn sướng hơn ...

 Bạn trả lời:

Ầu ơ...Có vợ con mắt trõm lơ
Nấu cơm giặt giũ,bơ phờ tấm thân
Tắm chó rồi lại hốt phân
Đón con,đi chợ muôn phần khổ đau
.
     
      Chúng tôi hay chọc phá lẫn nhau bằng mấy câu thơ như thế! 

      Tin bạn mất, tôi bàng hoàng sửng sốt bất ngờ! Chạy vội đến nơi quàng xác để kịp nhìn mặt lần cuối, tôi không kìm được nước mắt khi quanh bạn các học trò đang quỳ khóc kêu gào tha thiết: !“Thầy ơi”, người đã đi thật rồi trong thoáng chốc, trong thanh thản yên bình, trong vòng tay học trò, người không vợ con chỉ có học trò quanh xác khóc thương. Đã từ lâu, trong xã hội phũ phàng kim tiền ngự trị, tình nghĩa thầy trò tôi ngỡ chỉ còn trong sách hay là của chuyện ngày xưa, nay chứng kiến tận mắt mới thấy cao đẹp làm sao! Mắt tôi càng nhòe nhẹt hơn khi được nghe tâm sự bạn qua lời kể của học trò:

 - Thầy kiếm rất nhiều tiền nhưng không gia đình vợ con, nên tiền kiếm được thầy đã làm từ thiện hết. Nếu lỡ mai thầy có qua đời thì đừng ai phúng điếu để thầy được an vui, thanh thản bên miền Cực Lạc.
      Quả thật, tiền bạn kiếm được rất nhiều, nhưng có bao nhiêu là giúp đỡ người khác, giúp học trò đóng học phí, dùng tiền kiếm được xây cất các ký túc xá cho sinh viên nghèo có nơi trú chân để yên tâm học hành, vừa mới mua thêm một miếng đất ở Bình dương, đang tính xây thêm chỗ cho sinh viên thì… đã ra đi đột ngột. Dự định cao quý này đang được đồng nghiệp bạn hứa cùng thực hiện cho đến khi hoàn thành để làm tròn ước nguyện một tâm hồn cao thượng.

     Chị ruột của bạn cho biết, bạn từ nhỏ đã có chứng bệnh bẩm sinh về mắt không chữa trị được nên thị lực khoảng 20% so với người bình thường, bác sỹ bảo rằng sẽ bị mất đi ánh sáng vĩnh viễn theo thời gian tuổi tác. Vì mặc cảm căn bệnh này, nên bạn không chịu lập gia đình bởi sợ là gánh nặng cho người thay vì mình phải chăm lo. Lại nghe học trò kể: Thầy chỉ ước được chết trước khi bị mù!”
    
Lời ước này đã thành sự thật. Chị bạn còn cho biết thêm, bạn không bao giờ có nhiều tiền riêng trong túi, chỉ vừa đủ tiêu dùng hàng ngày (bởi có được bao nhiêu là đem làm từ thiện hết bấy nhiêu!). Thế mà lúc chết, gia đình lục tủ riêng thấy sổ tiết kiệm mang tên bạn vừa mới gửi ngay trong tháng này giá trị 2000 USD, chị mếu máo:

     - Nó đã linh tính sẵn, nên để lại số tiền này lo chi phí cho đám tang để gia đình khỏi phải bận tâm lo lắng, đời nó toàn là cho không, đến chết cũng không muốn nhận của đời.

     Tôi đã từng chứng kiến bao cuộc chia ly, đã đi dự rất nhiều đám tang nhưng chưa bao giờ cảm xúc như lần này. Chỉ có con khóc mẹ cha là nhiều, họ hàng bà con cũng bình thường, bạn bè cũng thoáng buồn rồi sau vài tiếng lại trở về trạng thái như trước để còn lo việc riêng. Nhưng lần này thật khác khi chứng kiến các học trò kêu gào, có đứa quá thương tự xin làm con nuôi gọi thầy là Tía, nghe các câu chuyện kể mà thổn thức để mặc cho nước mắt tuôn tràn, đến những đoạn cao trào người kể lẫn người nghe phải nấc lên nghẹn nghào, một người nhân hậu như thế sao lại sớm ra đi để lại bao người thân thương xót!

     Lại chợt nhớ trong lần còm, bạn kể:

 - Cố gắng không nghèo nhưng quyết không sống khốn nạn.Để khi chết đi,đứng trước mặt Diêm vương nghe quát hỏi:Tên kia,khi còn sông ngươi làm gì ,thì ta có thể trả lời:Bẩm ngài, CON LÀM NGƯỜI...

      Vâng con người đúng nghĩa một con người! Với con tim và khối óc bạn đã làm tròn sứ mệnh một con người để khi trở về cát bụi bạn đã để lại bao nỗi mến thương vô hạn, bao tiếc nuối cho người xung quanh, bạn đã cho và không nhận lại những gì đã cho, bạn đã sống tròn một kiếp người.

     Sáng, chuẩn bị để cùng hòa vào dòng người tiễn bạn đến nơi trả thân tứ đại bước vào cõi vĩnh hằng, chợt nhớ đến bài hát “Cho một người nằm xuống” của nhạc sỹ Trịnh Công Sơn, trong đó có đoạn cuối “Xin cho một người vừa nằm xuống thấy bóng thiên đường cuối trời thênh thang.”, không! Người ta còn cầu xin ân trên độ trì chớ riêng bạn sẽ bước thẳng vào bến bờ hư vô với tâm thức thanh tịnh, bạn đã làm tất cả mọi việc chỉ dành cho ngày mai tươi sáng, đến bây giờ bạn chỉ còn lại những gì đã cho và với những gì đã cho, bạn sẽ được tiếp rước về cõi thiên đường mãi hưởng an vui cực lạc, bạn đã tự giải phóng bản thân sẽ không còn khổ đau với kiếp người sanh nhầm thời thế.

Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 1 tháng 2, 2012

Chuyện con cái tập 2

Hôm ấy hai vợ chồng Lem đi lên phố nhớn mua sắm gì đó.Tạt vào cửa hàng thấy hạ giá còn đúng một cái sơ mi cỡ thằng nhỏ, màu xanh da trời như Lem hay mặc .Thích quá , rinh về bụng hớn hở rằng phen nầy nhà ta chả kém gì ..sao .Cũng... ton  sur  ton , ăn chơi  gì đâu hehe.
Vào nhà , mình hí hửng cười tươi với thằng con , dúi cái túi vào tay nó.Con , con xem này , mẹ mua cho con gì này .Nó cũng vội vàng mở túi( thằng nầy tính đua đòi giống  má nó mà, thích diện lắm ), lôi cái áo ra miệng nó hét to , gì đây , sao thế này , sao mẹ nghĩ là con mặc màu này á ??? Mặt nó đỏ vằng lên , mặt mình chắc ...ngắn tũn lại.Bố nó đứng sau lưng ..chả hiểu có màu gì ?
Sao , sao nào , con ...con ...không thích à ? mình lập bập..thấy cơn giận kéo lên cổ rồi.THằng con ..quẳng phịch cả túi cả áo...sao nữa , con mà mặc màu này à ? mẹ làm sao thế ?Mình cố kìm bảo , thôi không sao , con không thích thì mẹ mang cho vậy .Nó bảo luôn ,rồi , mẹ mang cho ngay đi!
Ôi! Bố nó nhảy dựng lên .A , thằng...thằng  mất dạy này , đồ ..chó chết , sao bây giờ...bây giờ ... mày mày....láo đến thế.Của đáng tội mới ít ngày đã vụ to đùng , giờ lại thế , làm sao bố nó chịu được...
Lại bố gầm con gừ, nó giương mắt chả sợ hãi gì, bố nó thì cứ quát mãi ...Mình lại túm tay dắt ra ngoài, bấm bố nó thôi đi.Mình biết , đến thế này thì còn làm gì được nữa.Tự dưng ...cũng cứ muốn lăn đùng ra gào ấy.Nhưng mình phải cố.
Cả nhà im lặng , mặt mày nặng trịch.Cơm nước xong xuôi giải tán đi ngủ.Không ai nói câu nào.Hai vợ chồng thì thào với nhau đén khuya...than vãn nỉ non...rằng đúng là nó mất dạy thật rồi...mất con đến nơi ròi...càng nghĩ càng muốn khóc to lên ấy...Mà vừa ít ngay trước mẹ đã nói hết nước hết cái rồi, mà sao trước đây nó đã ngoan , đã tình cảm lắm cơ mà, nó thay đổi từ bao giờ ...Càng nghĩ càng muốn ...muốn điên lên .Cả hai vợ chồng  mãi chả ngủ được .
Thậm chí còn giật nảy người , nghĩ ra rằng sao mà mình ngu khủng thế .Mình cứ nhất định một con thôi...vài năm nữa nó thành lưu manh thật thì ...thì mình sống làm sao ...Ô, tự nhiên bừng tỉnh rằng mình phải có thêm đứa nữa .Phải rồi , kẻo sẽ hối không kịp mất..
Hihi, đến đây cả nhà chớ nghĩ Lem nói là... làm luôn đó nha, haha, đang buồn thối ruột , là nghĩ trước vậy thui mờ
Giận thằng  con tới mấy hôm sau vẫn im lìm chả ai nói với ai.Rồi một chiều , bố cháu đi vắng.Lem gọi con ra , hỏi, con có thấy nhà mình mấy hôm nay thế nào không? nó im .Con ạ , con ơi , con làm bố mẹ ...đau lòng không thể tả nổi bằng lời, có nói con cũng k hiểu được...Sao con nỡ ăn nói với bố mẹ như vậy , con có nghĩ ngợi gì không hả con ...Mẹ vẫn bảo con là cái gì mình không muốn thì ráng đừng làm  cho nguời khác ...mẹ cứ tưởng mang áo về con sẽ vui thích lắm , con sẽ ...ôm mẹ chụt chụt cơ...mà sao đén nông nỗi này ...Nó vẫn im.Mình cứ lải nhải lâu lắm...thậm chí , Lem rớt cả nước mắt luôn..con làm mẹ đau tim , con ạ.Con hãy nhớ lại bố mẹ đã khổ sở thế nào, đã lăn lóc kiếm tiền thế nào , chăm sóc con ra sao....con hãy nhớ xem hồi mẹ hay ốm con chăm mẹ thế nào, pha trà chanh nóng , còn bé tí mà đã biết bóp đầu cho mẹ ...Vậy tại sao con lại thay đổi đến thế , hả con ...Chả biết mình ...rền rĩ bao lâu , nó im nghe bao lâu...Nhưng ...tuyệt nhiên không xin lỗi.
Mình buồn thê thiết , nhưng vẫn an ủi chồng là anh chớ quá buồn .Tuổi đang lớn nó quậy , chắc như mình hồi xưa ,rồi nó sẽ ...khá hơn.Nhảm thế chứ bụng đã lên cót chuẩn bị sinh đứa nữa rồi.Thấy như là ...tuyệt vọng , thật!
Rồi tận mấy ngày sau,  nó hỏi mình , mẹ ơi cái áo đâu , con mặc .Mình cùng chồng đi đổi hàng khác luôn rồi,  nhưng mình hỏi lại nó, sao , con lại thích rồi à, sao thế.Nó bảo , con muốn mặc .Lúc đó con thấy màu nó như ...như là màu cho con gái ấy ...tự nhiên con ...cáu lên ...giờ con nghĩ nó cũng ...đẹp đấy ....Chắc là một cách xin lỗi của cu cậu.Mẹ trả lại rồi con ạ.Mẹ mong đây sẽ là lần cuối cùng con làm bố mẹ đau lòng đến thế.Con nhớ nhé.Thằng nhóc tủm tỉm , nhưng vẫn im .Cái tuổi ấy mong chúng biết xin lỗi thật là ..mơ hoang.Mình hiểu là như thế đó.
Sau đó rất lâu , Lem lại mua ...một đôi giày cũng đã hạ giá về cho anh chàng.Lần này thì nó thật ngấm rồi.Nó lấy ra đi thử , ngắm nghía chán chê , rồi nó ...nó cười ...gượng , bảo thôi từ này định mua gì cho con thì mẹ cho con đi cùng nhé, mà con không cần gì nữa mà ...
Chà chà , vậy là nó đã ngấm.Thở phào  nhẹ nhõm cả người.Song ..chúng tao cóc dại gì tin ...mầy nữa đâu .Chúng  tao ...lo thân chúng tao đơi.
Và thế là ...hihi..Khánh Ly ra đời .Chính ra , vợ chồng Lem phải ...cảm ơn thằng con vì nó đã sớm lộ mẹt ...bố nháo ấy .Không thì giờ làm gì có ...công chúa mà ẵm bồng chứ . Phải không cả nhà ta
Thêm chút này , cả nhà mình đã ai ...tát con mà bị nó , nó ...gương mắt cười.. khẩy chưa thế ạ ? Mai rảnh Lem lại buôn tíếp nhen hehe
Đọc tiếp ...