Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014

DẠN

Dăm buổi tập bơi ,tôi  dạn nước.
Cuốc mảnh vườn bằng cái chiếu đôi, tôi  dạn... giun ,nỗi sợ truyền kiếp.
Nhưng để con tim dạn với những đau thương , với tôi  mãi là điều không tưởng! :-(
Đọc tiếp ...

ÂM NHẠC VÔ NGÔN

Đã từng  chia sẻ với  bạn mình  những xúc cảm tràn trề trong  entry   NGÔN NGỮ KHÔNG BIÊN GIỚI   .Giờ  đọc LANG THANG NHƯ GIÓ của  bác sĩ Nikonian  trong  "Lặng yên vớt trăng hồng" trang 188, có đoạn:

 "Vô ngôn không đồng nghĩa với không lời ."

"Cũng như những tín đồ Phật giáo niệm chú OM MAN PADME HUM, mà không chắc ai cũng hiểu được nghĩa lý huyền vi của nó,tôi cũng nghe và yêu mến AVE Marie bằng tiếng Latin, thứ từ ngữ mà tôi không hiểu.
.....
Có lời ca đầy nhạc tính, dù không hiểu nhưng vẫn chảy vào tâm can,Ave Marie hay Phật nhạc nguyên thủy bằng tiếng Sankrit là âm nhạc vô ngôn là vậy ! "

Cảm động quá chừng luôn!

Vâng, tôi đã được   OM MANI mê hoặc  chỉ trong lần  đầu tiên .Nghe không hiểu   mà cứ thấy xúc động trào dâng,thấy một nỗi buồn thương mênh mang... như là  nỗi thống khổ vô cùng tận.... xót xa đến chảy nước mắt...Thả hồn theo đó  đến một lúc  nào bạn  lại chỉ còn    một cảm giác yên bình ngập tràn....Tôi  thiền với giai điệu ấy hơn hai năm nay   .Thu vào Ipod .Nghe ,nghe và nghe...mọi lúc mọi nơi.Những  khi  kí ức  thương đau  quá mãnh liệt  trỗi dậy như muốn quật ngã ,tôi ..níu lấy thanh âm huyền diệu   để lắng  lòng yên tịnh trở lại...

Không phải là Phật tử,chỉ là tập tọng theo  sách Phật  chỉ dậy để  vượt   những gian nan ....Song , Phật nhạc   nguyên thủy bằng tiếng Phạn với tôi như  là một cứu cánh,một phương thuốc màu nhiệm !
Hãy đến với   OM MANI PADME HUM , CHÚ ĐẠI BI..... ... với  ngôn ngữ cổ xưa diệu kì  ,  có thể bạn  cũng sẽ giống như tôi , thấy  ... thấy  tim mình   tan chảy ......!
Đọc tiếp ...

TRONG TRÁI TIM EM , TRONG TÂM TRÍ EM :D

 AK AK ! Nghe  tha thiết dư   nhời tình ca  nước ngoài ! :-)

 Mấy năm rồi cứ lục sục khám xét .Bác sĩ khoa ấy khoa ó   nhẵn mặt mà rồi không làm sao tìm ra nguyên nhân cái bịnh ..ngu lâu dốt bền đãng  khủng  của Mụ.Cháy nồi cháy xoong , cả ngày mỗi việc tìm  chìa quên túi... Giai con bỏ công xóa mù...ngoại ngữ cho mẹ mà cứ ..sáng nhớ chiều quên tuốt luốt.Ghiền truyện được ba trang ngủ khò, mai lú lại ...đọc lại từ đầu, kia kìa kĩa kịa  ..cả tháng chửa xong nổi một chương ,hic.Ngẩn ngơ  vô cùng tận,than mãi rồi!
Cho đến hôm kia ngó thấy câu,chã nhớ cũa ai , rằng:
"Người jem  yêu luôn nằm trong  tim.Người jem ghét luôn ..chồm hổm  trong tâm trí!"
Choáng!!!
Chính xác con gà ác!
Vầng.Xấu bụng xấu dạ,tâm trí Mụ chất ngất dững là ...hỏi sao còn chỗ mà chứa   thêm  cái gì chớ  ?! :-))
Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2014

XÚI MẸ ĂN ...GÀ SÁT :D

Con trai nhớn tướng sắp rời vòng tay bố mẹ, mẹ hối hả  ...bón thúc.Ngày nào cũng  vừa tranh thủ bếp nước,mẹ vừa ề à gõ đầu ẻm, ôn luyện  ...trăm có lẻ  điều cần  khắc ghi

Nhớ nhé con :
 - Hãy bắt đầu từ tình bạn thân, bằng   tình thương không chiếm hữu.....Yêu người hiểu mình!
Nếu người con  yêu làm con  suốt phải  buồn khổ thì có nghĩa là con  đã nhầm đối tượng.
-Có  những lúc con sẽ phải đối mặt với cảm giác  cô đơn.Con hãy nhớ, cô đơn là một phần tất yếu của cuộc sống!

-Thật ra tình yêu không khó để từ bỏ như bao người vẫn nói. Chỉ cần đủ dứt khoát và tuyệt vọng, tất thảy mọi thứ đều có thể vứt bỏ lại được. 
Đằng nào cũng quên thì tại sao không quên lập tức ? (sao á?  Đời ...cũn ,biết không !:-)

 - "đừng đi tìm người  hoàn hảo, vì không có người đó trên đời. Hãy tìm người sẵn sàng học hỏi . Hãy chọn người nào mà những điểm mạnh của họ phải là những điểm quan trọng đối với con .
Để đạt được điều đó,  phải tìm xem những giá trị nào con  đặt ra cho cuộc sống của mình, những giá trị mà con hằng ấp ủ. Chính những giá trị đó sẽ quyết định người  con  chọn sẽ là người ra sao. Nếu không, việc mâu thuẫn về các giá trị sống sẽ gây ra những va đập khủng khiếp cho cuộc sống hôn nhân sau này."

Hôn nhân - hoặc mở cửa vào thiên đường, hoặc đẩy xuống địa ngục.Hãy cẩn trọng !!( là nói chứ cũng  tùy hên xui :-) )


-Gia đình là nơi luôn chờ đón con trở về  (đừng quên...quà :-)

-Không    lôi thôi.Song cũng đừng quá se sua  hình thức .Phôn phiệc ô tô ô tiệc ...đều chỉ  là phương tiện.Tùy theo hoàn cảnh,liệu cơm gắp mắm. Nếu có   ..thật nhiều xiền   thì cũng đừng... xa hoa!(là thử hình dung  cái chơi  :-))

-Có người đến cho ta kỉ niệm , người thì lợi dụng ta, cho ta ...bài học.Quan trọng là người ...đánh thức sự tử tế trong ta!

Mỗi vết thương là một sự trưởng thành!
 Cũng nên thường  lục lọi xem con có vô tình mà tặng..bài học cho ai không.
Dũng cảm nhận lỗi và xin lỗi.Không ...lấp liếm đổ tại,   xấu lắm  !

-Tự  hiểu mình là việc rất quan trọng.Bình tĩnh trước những khen chê .Đừng  phải bận tâm lo người khác nghĩ gì về mình.Cứ làm theo trái tim con  mách bảo !

-Một người có thể rất khác nhau qua con mắt của những người khác nhau.Con hãy tự quan sát  cảm nhận.Có thể biết nhiều về một người qua cách họ  nói về người khác, hơn là qua người khác nói về họ.

- Người tốt  ở đâu cũng vẫn có, nhưng...không nhiều như ta hay tưởng.Ở một số  người,lời nói có thể ...trái  ngược với việc làm, đừng quá sốc !   Hãy thận trọng hơn (mẹ )  khi tiếp xúc !!!
Tuy nhiên, sống mà luôn phải phòng thủ  , hời hợt xã giao   với nhau  thì ... chán ốm!:-)

Dù thế nào cũng vẫn luôn giữ lòng   tin tưởng  vào những điều tốt đẹp bởi chúng ta  chẳng thể sống mà không có niềm tin!

-Vấp ngã  đừng đổ tại . Tự phán xét bản thân thì có lợi hơn! :-)

-Đừng cố tranh luận với những người  (hơi bị đông)không hề biết đối thoại :(
-Tôn trọng sự khác biệt
-Đừng phí thời gian, cảm xúc  cho những điều vụn vặt .
-Đừng để mất những người  bạn không ngại mắng mỏ khi con  sai.Phải thật may mắn lắm trong đời  mới gặp được những người  hiểu mình:-))
-Giận dữ là một cơn điên ngắn.Hít một hơi  thật sâu rồi ...im tịt, nhé con ! :-)
-Đừng giao chìa khóa niềm vui của con cho người khác !
-Không phí thời gian dù chỉ để nghĩ đến người con  không  mấy thích . 

Hãy tự vấn bản thân khi có cảm giác không ưa ai đó, liệu có phải con  đang...đố kị? Triệt tiêu tính kiêu ngạo, đố kị để sống thật hồn nhiên,  con sẽ hạnh phúc thật nhiều!

-Để hướng đến sống tốt , điều tiên quyết là phải biết sống thật !
Thẳng thắn nhìn nhận  chính mình...
Trung thực chạy đường trường, giả dối chạy nước rút!

- Hãy luôn biết ơn  những gì con đang có.Đừng nghĩ đến những cái  không có , con sẽ không khi nào có đủ.
- Con sẽ trở thành điều  con tin, chứ không chắc  trở thành điều  con muốn

-Thư giãn với âm nhạc , thiên nhiên , và.... thể thao(mẹ biết cái này thì con khá lười) .Tìm niềm vui ở chính mình.
-Luôn  lắng nghe học hỏi tu sửa mình .Ở bất kì ai cũng có điều đáng cho con  học hỏi.(mẹ rất yên tâm khi con đã sớm  hiểu điều này )
-Lo lắng mà giải quyết được thì cần gì lo lắng.Lo lắng mà không giải quyết được thì... thì lo làm cái đếch giề ?:-))

- Đối mặt với đau khổ con mới vượt qua được nó.Hạnh phúc luôn liền kề với khổ đau... Chỉ có cách ...vượt qua ,vượt qua, vượt qua...........

-Mất mát khổ đau sẽ  cho con thấy con mạnh mẽ hơn con tưởng
.........

Chỉ khi nào con  thật sự hiểu được bản chất tâm linh về con người mình – không nhất thiết là một cảm giác tôn giáo, nhưng cái tinh thần thật sâu bên trong – khi đó con  mới có thể bắt đầu kiểm soát.

-Khi cho (tha nhân)   là đã nhận ,khi  yêu thì còn quí giá  hơn là được yêu ! 

 - Luôn nhớ :Đừng bao giờ  bỏ qua trực giác!!!

-Bởi ta không thể thay đổi được thế giới xung quanh, nên ta đành phải tự sửa đổi  chính mình!


............

Mụ làm sàm  một hồi dững ...không đừng thì là mà....Giai con tủm tỉm:
Mẹ, mẹ có biết cái câu,mọi lời khuyên , mọi điều bạn đọc được chẳng làm bạn hiểu mau lẹ bằng bạn...cứ ...giập mặt  đi !!! hehe

Mẹ: ờ,  cũng đúng ! Nhiều lần mẹ cứ nghĩ, kể mà  mẹ hiểu được  sớm hơn thì có phải cuộc đời mẹ còn hạnh phúc hơn bao nhiêu.Con là may lắm đó nhe, lĩnh hội tuyền nhời hay ý đẹp.Tị tuổi mà ...khôn bằng bà già ,hic .Sướng nhất con !:-)
Bất chợt con trai bảo, mẹ ơi, con nghĩ là mẹ nên...viết sách!
Hả ????
Mụ xíu  rớt thìa cái bộp. 
Thần tượng mẹ quá hén ?! Sao con dám...nghĩ thế ? Những ý đó   là mẹ ...chôm chỉa  từ mạng, trích dẫn  từ chia sẻ của bao người nổi tiếng  đáng kính trọng  lẫn vô danh  đó mà...Phải của mẹ  đâu con ????
Mẹ chỉ muốn   con hãy đọc thật nhiều,quan sát thật tinh nhạy .Chưa hiểu thì rồi sẽ hiểu , hiểu rồi sẽ thực hiện ,tất nhiên để... làm thì khó vô vàn.Nhưng, từ từ khoai sẽ nhừ , phải không ? :-)

Con đáp: Thì tất nhiên, chẳng phải của mẹ , nhưng đã ...như -là -của mẹ !(:D) Có  ối người  không đọc , không  hiểu  đâu mẹ ơi!

Thôi thôi. Anh  không biết trình mẹ anh, viết sai chính tả chấm phẩy  đầy ra đấy ạ.Mà muốn viết sách là phải...  tâm tài vẹn toàn .Mẹ anh nói hay làm dở ẹt ,lầm lỗi dày dư lông dím ,  thì có mà .... phù mỏ chạy dìa hổng kịp!
 Chớ có xúi ..mẹ xơi  ... gà sát nha con yêu!!!! :-))

Viêt sách mẹ chả dám mơ.Cơ mà.. nhảm thì ...thích phết. Mà hạnh phúc lớn nhất của mẹ là chia sẻ  mọi điều mẹ lĩnh hội được suốt  mấy chục năm  lăn lóc  trong trường đời  làm hành trang  cho  con,tránh cho con đừng phãi...lên bờ xuống ruộng  dư là   mẹ hehe .Thêm nữa ..tặng được ai đó những phút cười sảng khoái.Với mẹ thế là ...mĩ mãn  rồi! :-))

Đọc tiếp ...

ĐÀN BÀ TẢN MẠN :D


Ngày còn ở nhà ,mỗi tối  phải chúi lủi trong góc sân chung bé tí tẹo hôi hám tối om om đầy gián ,tiết kiệm từng gáo nước  giặt ba cái...  xô màn,che che đậy đậy khi có người đi ngang, mình cứ lầm bầm ước ,  kể mà  được là ...đàn ông!
Ra  đời    càng khao khát   được làm đàn ông có phãi   đời  sướng  bao nhiêu .Tự do ...cưa kéo chã ngán con gái  nhà nào.Thích thì yêu ,hết thích thì... trả dìa  phụ huynh. :-)
Rồi dần dà mỗi lúc  thêm mỗi  tị khôn lại  thấy thêm tị  lung lay bởi... làm đàn ông cũng chã sướng gì , là nói làm đàn ông tử tế ấy .Thật !
Rồi...  thấy nhiều gã chồng ruồng rẫy vợ  hiền con thơ , lon ton o bế  chân dài theo đuổi    tập hai  tập ba .. .Ak ak! Lại ước được làm đàn ông để... để biết đâu  hiểu được dững là  tâm tư, dững là  nguyện vọng,dững là khao khát   mà... thông cống được cho mấy gã ấy chăng ?

Tới   hôm qua ôm con đi ngủ như mọi khi.YÊU LẮM CƠ gối tay mẹ  rúc sâu hít cái ... nách mắm cũa  mẹ ẻm dư mọi lần, dưng lần này , ả ta sập mắt nặng trĩu rồi vẫn  cứ ...thì thào mãi : cục vàng cũa con , cục vàng cũa con ....tới bốn lần cho đến khi mẹ đáp nhời : cục vàng của mẹ , cục vàng của mẹ ,ngủ đi!Khi ấy ả mới yên lòng mà  .. khì khì.
Thấm thía nhớn !Hạnh phúc nào bằng!!!Từ nay xin quẳng ngay cái mơ ước  được là đờn ông vô thùng  rác! Thề ! :-))
Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 20 tháng 2, 2014

ĐOẠN KẾT CỦA CÂU CHUYỆN CỔ TÍCH - JACK LONDON

 Chiếc bàn gỗ bào nham nhở nên những người chơi bài Uýxt chốc chốc lại phải khó khăn lắm mới thu bài về phía mình qua măt bàn gồ ghề. Họ mặc độc có áo lót mà mồ hôi vẫn lấm tâm trên mặt, trong khi đó chân lại đi giầy da và nịt tất len cồng kềnh đến thế vẫn thấy lạnh. Nhiệt độ trong căn phòng nhỏ giữa mặt sàn nhà và phía trên bàn cách nhau khoảng hơn 1m mà đã chênh lệch ghê gớm. Bếp lò I - u - côn bằng sắt lửa đỏ rực vậy mà cách đó có vài mét, thịt để ở dưới thấp, trên cái giá cạnh cửa ra vào, lại đóng cứng.
    Ván bài Uýxt này rất quan trọng, vì cặp nào cũng thua, sẽ phải đi đào 1 lỗ câu cá qua lớp băng và tuyết dày hàng trên 3m phủ lấp mặt sông I - u - côn.
    - Tháng 3 lạnh đến khủng khiếp - người đang chia bài nhận xét - Cậu nói là lạnh đến bao nhiêu độ Bốp?
    - à, 55 hay 60 độ dưới 0 gì đó. Thế theo ông, lạnh độ bao nhiêu độ, bác sĩ?
    Bác sĩ quay đầu liếc nhìn vào chân cửa ra vào, đắn đo, tính toán:
    - Dưới 50 độ 1 tý. Có lẽ khoảng 40 độ dưới 0. Cứ trông băng đóng ở cửa thì biết. Cũng đến 50 độ dưới 0 chứ còn gì.
    Ông ta cầm bài lên, rồi mặc cho có tiếng gõ cửa, tay xáo bài, miệng nói với:
    - Xin mời vào.
    Người mới vào là 1 người Thuỵ Điển to lớn, vai rộng, tuy thế cũng không dễ gì mà nhận ra được ngay cho đến lúc anh ta bỏ mũ che tai và hơ cho tan lớp băng che kín cả râu và mặt.
    - Tôi nghe nói có 1 bác sĩ dừng chân tại trạm này. - Người Thuỵ Điển nói như dò hỏi, băng khoăn nhìn hết người này đến người kia. Bộ mặt ông ta trông mệt mỏi do 1 cơn đau dữ dội, dai dẳng hành hạ - tôi từ xa đến mà.
    - Tôi đây, có vấn đề gì thế?
    Để trả lời, người đó giơ bàn tay trái lên, ngón tay thứ 2 bị sưng vù, miệng kể lải nhải về nguyên nhân và sự phát triển của vết thương.
    - Đưa tôi xem nào - bác sĩ vội vã ngắt lời anh ta - Để tay lên bàn. Được rồi.
    Người đó làm theo.
    - Hừm - bác sĩ lẩm bẩm. Bị bong gân rồi, vậy là đi hàng trăm dặm đường đến đây để nắn gân bả. Tôi chỉ làm trong nháy mắt là được. Anh hãy xem tôi làm để lần sau có thể tự làm lấy nhé.
    Bất thình lình, bác sĩ lấy cạnh bàn tay của mình chém mạnh xuống ngón tay bị sưng. Người kia kêu lên đau đớn.
    - ổn rồi - bác sĩ nói rành rọt và dứt khoát - Anh cảm thấy thế nào? Dễ chịu hơn chứ? Dĩ nhiên lần sau anh có thể tự làm được. Nào chia bài tiếp đi, Xtơ - ro - dơ, đến lượt cậu mà.
    Người Thuỵ Điển thở dài khoan khoái. Cơn đau đã hết, ngón tay cảm thấy dễ chịu hơn. Anh ta tò mò xem xét lại ngón tay, trợn tròn mắt kinh ngạc khi thấy nó co duỗi được. Anh ta thọc tay vào túi và rút ra 1 túi tiền vàng.
    - Bao nhiêu, bác sĩ?
    Bác sĩ lắc đầu quầy quậy:
    - Có gì đâu. Tôi còn hành nghề nữa đâu. Nào, đến lượt cậu đi, Bốp!
    Người Thuỵ Điển lê bước chân nặng nề, xem lại ngón tay, rồi quay nhìn bác sĩ 1 cách thán phục:
    - Ông tốt bụng quá. Thưa, tên ông là gì ạ?
    - Lin - đê, bác sĩ Lin - đê - Xtơ - ro - dơ trả lời như muốn cho đấu thủ của mình không bị quấy rầy.
    - Đã quá trưa rồi - Lin - đê miệng nói với người Thuỵ Điển, tay vẫn xáo bài - Tốt hơn nên nghĩ ở đây qua đêm. Đi ngoài trời bây giờ lạnh chết được. Có 1 cái giường thừa đấy.
    Bác sĩ dáng người mảnh khảnh, nước da ngăm đen, mặt dầy, môi mỏng, nhưng trông ông ta khoẻ mạnh. Bộ mặt nhẵn nhụi râu khoẻ mạnh. Các động tác của ông ta nhanh và dứt khoát. Cặp mắt đen nhìn thẳng và xoi mói. 2 bàn tay thon thả, gầy và nổi gân, cứ như những bàn tay ấy sinh ra chỉ để làm những việc nhẹ, song đồng thời chúng cũng gây cho ta ấn tượng và sức mạnh.
    - Ván bài quyết định ở chỗ này đây - ông ta tuyên bố rồi rút quân bài cuối cùng - Nào, kết thúc đi xem ai phải đào hố nào.
    Tiếng gõ cửa làm cho ông ta bật kêu lên liền:
    - Chúng mình đến không chơi xong ván bài này mất - ông phàn nàn khi cửa mở - Làm sao thế? - ông nói câu đó với người lạ mặt vừa mới bước vào.
    Người mời đến đứng gỡ những mảnh băng che kín hàm mãi không xong. Rõ ràng anh ta phải rong ruổi hàng bao ngày đường. Lớp da trên gò má thâm tím lại vì giá buốt thường xuyên.
    - Tôi không sao cả. Quan trọng là ở đây có ai là bác sĩ không, tôi đang rất cần. Có 1 người qua thượng nguồn con sông Pê - cô nhỏ bị báo về, vết thương rất nghiêm trọng.
    - Độ bao xa? - bác sĩ Lin - đê hỏi.
    - Độ khoảng 300 cây số.
    - Đi mất độ mấy ngày?
    - Tôi xuống đây mất 3 ngày.
    - Bị thương có nặng không?
    - Bị trật khớp xương vai. Dứt khoát phải gẫy vài cái xương sườn. Cánh tay phải bị gẫy. Toàn thân hầu như bị thương trơ cả xương. Trừ có mặt là không. Chúng tôi có khâu tạm vài vết thương bị nặng và lấy sợi xe buộc mạch máu.
    - Thế là tạm ổn - Lin - đê cười - Những vết thương đó ở đâu?
    - ở dạ dày.
    - Chắc bây giờ trông anh ta gớm guốc lắm nhỉ?
    - Không đến nỗi thế. Trước khi khám, chúng tôi bôi thuốc sát trùng. Dẫu sao đấy cũng chỉ là tạm thời, không có gì cả trừ có sợi xe, nhưng cũng sạch.
    - Thế cũng coi như là toi rồi - Lin - đê phán đoán, bực tức búng những quân bài.
    - Chưa chết hẳn. Anh ta chưa chết thật mà. Anh ta biết là tôi đi mời bác sĩ, thế nào anh ta cũng cố sống cho đến khi ông đến đấy. Anh ta không chịu bó tay trước cái chết đâu. Tôi biết anh ta mà.
    Lin - đê lắc đầu:
    - Thật tiếc chuyến đi của anh uổng công. Thôi cứ ở lại đây qua đêm.
    - Không được bác sĩ ạ. 10' nữa chúng ta phải rời khỏi đây.
    Sau đó Tòm Đô kể 1 câu chuyện quan trọng:
    - Giả sử ông có phải mất hàng tuần để quyết định: anh là vẫn cứ phải sống để chờ ông đến. Vả lại vợ anh ta ở bên, không than khóc 1 lời, ngược lại, chị ta phải giúp anh ta sống chờ ông đến. Họ rất yêu nhau nên chị ta đã truyền tất cả tâm hồn bất tử của mình sang anh ta, mong anh ta sống. Anh ta không yếu lắm đâu, ông hãy tin vào điều đó. Tôi xin đánh cuộc với ông, 3 ăn 1 bằng tiền vàng đây, rằng ông đến mà anh ta vẫn sống đấy. Tôi có 1 đàn chó ở dưới bờ sông kia. 10' nữa chúng ta khởi hành, và chúng ta phải trở về sớm hơn 3 ngày vì đường sẽ khó đi. Tôi xuống xem lũ chó thế nào, độ mươi phút ưữa tôi sẽ quay lại đón ông.
    Tòm Đô kéo sụp mũ che tai xuống, xỏ găng tay vào và đi ra ngoài.
    - Rõ quỷ tha ma bắt! - Lin - đê kêu lên, nhìn giận dữ vào chiếc cửa đã đóng lại.
    Đêm hôm đó, sau khi đi được tròn 60 cây số thì trời đã sẫm mặt người, nên Lin - đê và Tòm Đô đóng trại. Công việc thật đơn giản: nhóm 1 đống lửa trên tuyết, bên cạnh đó làm 1 cái giường 1 bằng những cành cây trên trải những tấm lông thú. Đô cho chó ăn, chẻ củi, còn Lin - đê ngồi chồm chỗm nấu ăn, 2 má nóng ran vì giá lạnh. Họ ăn no, hút tẩu rồi lăn ra ngủ như chết vì mệt mỏi.
    Sáng ra trời trở nên lạnh khác thường. Lin - đê dự đoán phải đến 50 độ dưới 0 và nhiệt độ còn đang lạnh nữa. Đô lo lắng. Anh ta giải thích rằng ngày hôm đó sẽ đến được khe núi, mà bây giờ lại đến mùa xuân rồi, băng tang, nước sẽ trào đầy khe núi. Vách núi ở đó lại cao cheo leo hàng trăm, hàng nghìn mét như thế, dẫu có thể trèo qua được, cuộc hành trình sẽ bị chậm lại.
    Từ xa vọng lại tiếng gầm yếu ớt. Đến gần họ mới biết nguyên nhân của nó. 1 cơn gió, mạnh và ẩm mỗi lúc 1 thổi mạnh, lùa qua họ. Đàn chó rùng mình, ngồi hếch mũi lên.
    - Đó là cơn gió Chi - núc đấy - Đô nói.
    - Có nghĩa là chúng ta phải đi dọc con sông phải không?
    - Đúng thế. Đi hàng chục cây số trên con đường đó còn dễ dàng hơn đi 1 cây số qua đỉnh núi này - Đô nhìn Lin - đê 1 lúc lâu - Chúng ta vừa đi được 15 tiếng đồng hồ trên con đường mòn - anh ta nói át tiếng gió rít, rồi dừng lại đợi - Bác sĩ ơi! - cuối cùng anh ta nói - Ông không sợ chứ?
    Lin - đê đáp lại bằng cách gõ chiếc tẩu thuốc cho râu rơi ra và đi đôi giày da thú ấm vào. Họ nhanh chóng nhổ trại, rồi buộc dụng cụ nấu nướng cùng những tấm chăn lông thú chưa dùng đến vào chiếc xe trượt tuyết, sau đó băng qua đêm tối, họ bắt đầu cuộc hành trình. Họ lặn lội đã được 12 tiếng, nên sau khi đi được cả thảy là 27 tiếng đồng hồ, 2 người dừng lại ăn sáng.
    - Ta hãy ngủ độ 1 tiếng - Đô nói lúc 2 người ăn ngấu nghiến hàng cân thịt nai rán và thịt lớn muối.
    Đô để cho người bạn đồng hành của mình ngủ 2 tiếng đồng hồ, cứ thấp thỏm sợ mình lại chợp mắt mất. Sau đó anh ta đặt tay lên vai Lin - đê lay, mới đầu còn nhè nhẹ, sau thật mạnh.
    - Bác sĩ - anh ta thì thầm - Nào đây, ta đi tiếp thôi.
    Đôi mắt đen mêt mỏi, dưới cặp mi nặng hùm hụp, trả lời tiếng "được". Thế là nó lại lên đường tiếp...
    Cuộc hành trình bị chậm, 1h không đi quá 3 cây số, còn đàn chó cứ có dịp lại nằm dài trên tuyết ướt.
    - Còn độ trên 30 cây số nữa là chúng ta sẽ đến trạm - Đô động viên. Nhưng băng mỗi lúc 1 trở nên khó đi hơn, tách khỏi bờ và dâng lên từng phân 1. Con sông Pê - cô nhỏ gầm thét.
    Đến giữa trưa, họ nhận ra những dấu hiệu đầu tiên của mùa đông đang kết thúc. Những tảng băng cuồn cuộn trôi trên dòng nước chảy xiết.
    - Vậy là trơi đã tan giá, ấm lển ồi đấy - Đô giải thích.
    Đến chỗ này khe núi hẹp vô cùng, vách núi cheo leo, rất nguy hiểm, vậy mà Đô và Lin - đê vẫn phải đi tiếp, mãi đến khi điều rủi ro xảy ra. Đến trưa 1 tiếng nổ to vang lên, băng tách làm đôi ra ngay dưới chân đàn chó. 2 con chó đi giữa bị rơi xuống nước dưới băng, dòng nước chảy xiết cản chúng nên kéo giật lùi con chó đi đầu lại. 3 con bị kéo mấp mé đến chỗ 2 con kia. 2 người hoàng sợ cố giữ chiếc xe trượt tuyết, nhưng sau cũng từ từ bị lôi theo. Sự việc xảy ra trong nháy mắt, Đô lấy dao cắt ngay dây buộc đàn chó, thế là cả mấy con chó lộn nhào từ mép băng xuống nước, chìm nghỉm.
    Thịt và chăng lông thú được gói lại thành từng gói, còn chiếc xe trượt tuyết đành phải bỏ lại. Lin - đê không đồng ý để Đô mang gói nặng, nhưng anh ta cứ khăng khăng đòi mang.
    - Đến đó bác sĩ còn phải làm việc mà. Thôi, ta đi tiếp thôi.
    - Anh là người sắt đá lắm, Đô ạ - ông tỏ ra thán phục.
    - Ai cơ? Tôi ấy à? Chao ôi! Ông phải gặp Róc - ki mới thấy ai sắt đá. Anh ta là người rắn như sắt, vững như đồng.
    Sau đó Lin - đê được nghe kể lại chuyện Róc - ki bị thương:
    - Tôi ở trong rừng, cách túp lều đó trên 1 cây số, tìm 1 khúc gỗ bu - lô để làm cán rìu. Lúc quay về tôi nghe thấy tiếng gầm vang lên gần chỗ bẫy gấu của chúng tôi. Anh em nhà Róc - ki đang đùa nghịch. Ông thấy không, bọn họ ngốc đến thế, ai lại chơi đùa ở đó cơ chứ? Họ bẫy được 1 con báo to. Tôi ra khỏi rừng bắt gặp đúng lúc Ha - ri, em của Róc - ki đang đánh con thú. Sau đó anh ta chặc cái gậy chọc ngắn bớt đi, rồi dưa cho Róc - ki. Cái gậy trông ngắn ngủn. Đánh con thú đó đâu phải dễ. Con báo nhảy lùi lại, cúi khom người phun phì phì, và lúc nó cúi đầu tránh cái gậy mới tuyệt chứ! Mà lúc nó nhảy chồm lên thì đến khiếp.
    Thật là 1 trò chơi liều mạng, cái gậy mỗi lúc 1 ngắn đi, còn con báo mỗi lúc 1 điên cuồng hơn. Chẳng mấy chốc cái gậy không còn dài là mấy, chỉ còn độ vài phân, bấy giờ đến lượt Róc - ki. "Thôi đi, Róc - ki" - Ha - ri nói. "Để làm gì? " - Róc - ki hỏi. "Vì anh mà đánh nó tiếp, rồi còn lấy gậy đâu cho em nữa" - Ha - ri trả lời. "Thế là anh thắng nhé" - Róc - ki vừa cười vừa tiến lại.
    Cứ nghĩ đến cái cảnh ấy, tôi lại không bao giờ muốn chứng kiến lần thứ 2. Con vật khom người, mà chiếc gậy của Róc - ki chỉ còn có vài phân. Nó đớp được anh ta. Người và thú, 2 bên vật lộn với nhau, không sao bắn được. Cuối cùng, chính Ha - ri đã đâm trúng cổ con báo.
    - Tôi mà biết anh ta bị thương vì chuyện đó, tôi sẽ không đến đâu - Lin - đê nói.
    Đô gật đầu tán thành.
    3 ngày sau, 2 người đến được túp lều dựng lọt thỏm bên cạnh con sông Pê - cô nhỏ bé đang gầm thét. Đang ở bên ngoài nắng rực rỡ, vào trong lều tối om, nên Lin - đê chẳng nhìn thấy ai cả, ngoài 2 người đàn ông và 1 người đàn bà. Nhưng ông ta không chú ý đến họ, mà đi thẳng đến chỗ cái giường có người bị thương nằm. Anh ta nằm ngửa, mắt nhắm, và Lin - đê nhìn thấy cặp lông mày thanh đẹp và bộ tóc nâu quăn. Bộ mặt gầy, nhợt nhạt dường như quá nhỏ so với cái cổ vạm vỡ, song những nét thanh tú được khắc lên nổi bật hơn cả.
    - Dùng loại băng gì thế? - Lin - đê hỏi người đàn bà.
    - Loại dung dịch thuỷ ngân clo - rua thông thường - có tiếng đáp lại.
    Ông liếc nhanh người đàn bà đang đứng thở mạnh, phóng mắt nhìn vào mặt người bị thương, rồi đứng thẳng người, quay lại phái những người đàn ông:
    - Các anh đi ra, chặt củi hay làm cái gì đó. Đi ra đi.
    1 người trong bọn họ do dự:
    - Đây là 1 trường hợp nghiêm trọng - Lin - đê nói tiếp - Tôi muốn nói với vợ anh ta.
    - Tôi là em anh ấy - người kia nói.
    Người đàn bà đang nhìn người kia với cặp mắt cầu khẩn. Anh ta gật đầu 1 cách miễn cưỡng và quay đi ra cửa.
    - Cả tôi nữa à? - Đô ngồi ở trên ghế băng, hỏi.
    - Cả anh nữa.
    Lin - đê tỏ ra tất bật khám qua quít cho bệnh nhân trong túp lều vắng tanh.
    - Ra vậy? - ông ta hỏi - Vậy đó là Rếch Xtơ - reng của cô!
    Chị kia cụp mắt xuống nhìn người nằm trên giường như để xem có đúng anh ta không, rồi quay nhìn chăm chăm vào Lin - đê, không nói nửa lời.
    - Sao cô không trả lời?
    Chị ta nhún vai:
    - Có ích gì? Anh biết đó chính là Rếch Xtơ - reng rồi còn gì.
    - Cảm ơn. Dẫu sao tôi cũng lưu ý cô rằng đây là lần đầu tiên tôi gặp anh ta. Xin mời ngồi xuống nào - ông vẫy tay cho chị ngồi vào chiếc ghế đẩu, còn mình ngồi trên ghế băng - Cô biết không, tôi mệt rũ người ra đây này. Từ sông I - u - côn đến đây, chẳng có 1 đoạn đường cái nào cả.
    - Anh định làm gì bây giờ? - chị đợi 1 lát rồi cất tiếng hỏi.
    - Ăn cơm xong, rồi nghỉ ngơi trước khi quay trở về.
    - Anh định làm gì với... - chị hất đầu về phía người nằm mê man kia.
    - Không định làm gì cả.
    Chị tiến lại giường và lấy ngón tay vuốt nhẹ lên mái tóc xoăn xoăn.
    - Anh định nói là anh muốn giết anh ấy à? - chị nói chậm rãi - Anh sẽ giết anh ấy bằng cách không chữa cho anh ấy, trong khi anh có khả năng cứu được anh ấy phải không?
    - Cứ hiểu là như vậy - ông nghĩ 1 lát rồi cười 1 cách tàn nhẫn - Từ ngàn xưa trong cái thế giới già cỗi này phong tục tiêu diệt những kẻ đi cướp vợ của người khác đâu có gì là khác thường.
    - Anh không cao thượng chút nào, Gơ - răng ạ - chị trả lời dịu dàng - Anh quên rằng em tự ý làm việc đó và em khao khát làm như thế sao? Không đời nào Rếch lại đi cướp em, mà chính anh đã để mất em. Em đi theo anh ấy 1 cách tự nguyện và thiết tha, lòng tràn đầy niềm sung sướng. Chắc có lẽ anh sẽ kết án cả em đã cướp anh ấy. Em và anh ấy hợp tính nhau.
    - Quan điểm hay đấy - Lin - đê công nhận - Tôi luôn hiểu cô là người có tầm suy nghĩ sắc sảo, Mét - giơ ạ. Chắc điều ấy cũng làm cho cậu ta bực mình lắm.
    - 1 ngươi có đầu óc sắc sảo có thể là 1 người yêu tốt...
    - Và không đến nỗi ngu xuẩn như vậy - ông ngắt lời.
    - Vậy anh công nhận sự khôn ngoan trong việc xử sự đó của em chứ?
    Ông giơ cả 2 tay lên:
    - Rõ quái gở, ai lại đi nói chuyện với đàn bà khôn ngoan cơ chứ! Bản chất của đàn ông là dễ quên và bị mắc bẫy.
    Câu trả lời của chị thể hiện trong cặp mắt xanh nhìn thẳng pha chút mỉm cười.
    - Không, tôi sẽ giành lại cái đó, Mét - giơ ạ. Có rồ như cô mới đi chinh phục hắn hay bất cứ kẻ nào khác bằng dung nhan và vóc dáng của cô mà tôi đã quen. Tôi đã trải qua những thử thách gay go đó, mà rõ khỉ, đến giờ tôi vẫn chưa vượt qua nổi.
    Ông nói nhanh, bực dọc và cáu kỉnh, thành cái tính rồi, nhưng chị biết những lời nói đó bao giờ cũng thẳng thắn. Sau đó chị hỏi:
    - Anh còn nhớ kỷ niệm ở hồ Giơ - ne - vơ không?
    - Nhớ chứ, lúc đó chúng mình vui sướng đến là vô lý.
    Chị gật đầu, đôi mắt long lanh:
    - Vẫn có những kỷ niệm xa xưa như thế đấy, Gơ - răng ạ. Mong anh hãy nhớ lại, 1 chút, ôi 1 tý thôi, về những gì chúng ta dành cho nhau lúc đó, anh đồng ý không?
    - Giờ đây cô đang lợi dụng đấy - ông mỉm cười, lấy tay rút cái gai ở ngón tay ra, xem xét kỹ 1 cách phán xét rồi kết luận - Không được, cảm ơn cô. Tôi không thể đóng vai người theo đạo Cơ đốc tốt bụng đâu.
    - Anh đã lặn lội đến đây vì 1 người không quen biết - chị nói.
    Ông tỏ ra khó chịu:
    - Cô nghĩ tôi mà biết hắn là người yêu của vợ tôi, tôi sẽ đisao?
    - Dẫu sao bây giờ anh đã đến đây rồi. Mà anh ấy thì nằm kia. Anh sẽ xử lý sao đây?
    - Chẳng làm gì cả. Tại sao tôi lại phải làm gì nhỉ? Tôi có phải là người hầu kẻ hạ của hắn đâu. Hắn là đồ ăn cướp!
    Chị định nói thì có tiếng gõ cửa.
    - Đi ra - ông kêu lên.
    - Ông có muốn giúp gì không ạ...?
    - Cút, đi đi! Đi lấy 1 thùng nước! Để ở bên ngoài ấy!
    - Anh định...? - chị bắt đầu run.
    - Định tắm!
    Chị chùn lại trước sự tàn bạo đó, môi mím chặt.
    - Nghe đây, anh Gơ - răng - chị bình tĩnh nói - Em sẽ gọi em trai anh ấy. Em biết những con người có dòng giống xa lạ đó. Nếu anh có thể quên những kỷ niệm cũ, vậy em cũng có thể quên được. Nếu anh không làm điều gì để chữa chạy, em anh ấy sẽ giết anh. Thậm chí em mà yêu cầu, cả Tom Đô cũng sẽ giết anh.
    - Đừng doạ tôi, cô biết rõ tôi là người thế nào rồi - Ông trả lời nghiêm nghị, rồi nói thêm mỉm cười khinh bỉ - Vả lại, tôi không hiểu giết tôi đi thì làm thế nào cứu được Rếch Xtơ - reng của cô?
    Chị câm bặt, mím chặt môi lại, rồi trước cặp mắt sắc sảo của ông ta, chị run lên sợ hãi.
    - Em không cuồng loạn đâu Gơ - răng ạ - chị vội kêu lên lo lắng, răng nghiến ken két - Có bao giờ anh thấy em cuồng loạn đâu: không bao giờ em bị thế cả. Em không biết đó là gì nữa, nhưng em sẽ kiềm chế được. Em chỉ bực mình thôi. Đó là vì 1 phần em giận anh. Đó là sự lo lắng và sợ hãi. Em không muốn để mất anh ấy, Gơ - răng ạ. Anh ấy là ông hoàng của em, người yêu của em. Từ hôm đó đến nay em đã trải qua bao đêm hãi hùng bên anh ấy. Ôi anh Gơ - răng, em van anh.
    - Đấy là bệnh thần kinh - ông nhận xét 1 cách cộc lốc - Nếu cô là đàn ông, tôi sẽ mời cô hút thuốc.
    Chị ngồi lại ghế, nhìn ông chằm chằm và cố kiềm chế mình. Từ chỗ bếp lửa nham nhở gồ ghề vang lên tiếng dế mèn. Ngực của nưgờ bị thương phập phồng dưới bộ áo lông thú. Chị nhìn thấy nụ cười không lấy gì làm vui lắm, trên đôi môi của Lin - đê.
    - Cô yêu hắn đến thế sao? - ông hỏi.
    Ngực chị căng phồng, đôi mắt rực lên ánh sáng ngạo nghễ. Ông gật đầu tỏ ra mình đã nhận được câu trả lời.
    - Nếu tôi muốn kể 1 câu chuyện, cô có khó chịu không? - ông nói, nghĩ xem nên bắt đầu như thế nào.
    - Tôi nhớ mình có đọc 1 truyện, hình như của Hơ - bớt Sô thì phải. Tôi muốn kể cho cô nghe. Có 1 phụ nữ trẻ và đẹp yêu 1 người đàn ông tuyệt diệu, 1 người yêu cái đẹp và là 1 kẻ lang thang. Tôi không biết là giống Rếch Stơ - reng của cô là bao, nhưng tôi tưởng tượng là có giống. ồ, người đó là 1 hoạ sĩ, dân Bô - hê - miêng, 1 kẻ lang thang. Anh ta hôn chị ta, ồ, nhiều lần trong nhiều tuần, rồi bỏ đi. Chị ta dành cho anh ta những gì mà theo tôi nghĩ nó cũng giống như cô đã dành cho tôi... ở hồ Giơ - ne - vơ. Trong 10 năm, chị ta than khóc cho đến khi sắc đẹp bị tàn phai.
    Rồi điều không may đã xảy đến, người đàn ông đó bị mù, và 10 năm sau đó, người ta dắt anh ta đi như dắt đứa trẻ trở về với chị ấy. Không còn gì cả. Anh ấy không vẽ được nữa. Còn chị ấy vô cùng sung sướng và mừng 1 nỗi anh ấy không nhìn thấy dung nhan của mình. Nên nhớ ở đây 1 điều là anh ta tôn thờ sắc đẹp. Rồi anh ta lại được ôm ấp người yêu của mình trong tay và tin rằng chị ấy vẫn đẹp như ngày nào. Trí nhớ về vẻ đẹp còn mạnh mẽ trong anh ta. Anh ta luôn miệng nói về cái đó, và cứ phàn nàn là bây giờ không được nhìn thấy nó.
    1 hôm anh ấy vời chị ấy vẽ 5 bức tranh mà anh ấy muốn vẽ. Ước gì mắt anh sáng lại để vẽ, chắc những bức tranh ấy sẽ là những kiệt tác... Thế rồi, bỗng nhiên chị ta nhận được liều thuốc tiên. Chỉ việc bôi thuốc lên mắt là chúng sẽ sáng lại hoàn toàn...
    Lin - đê nhún vai:
    - Cô biết không, chị ta phải đấu tranh ghê gớm. Có ánh sáng cho đôi mắt, anh ấy có thể vẽ những bức tranh đẹp. Và chắc chắn anh ta sẽ bỏ chị ta. Anh ta tôn thờ sắc đẹp mà. Giờ mà nhìn thấy bộ mặt già nua của chị ta, chắc anh ta không sao chịu nổi. Chị ta vật lộn trăn trở trong 5 ngày. Song cuối cùng chị ta vẫn xoa thuốc lên mắt anh ta...
    Lin - đê ngừng lời, nhìn vợ 1 cách tò mò, 2 con ngươi đen lánh rực lên ánh lửa.
    - Vấn đề là cô có yêu hắn đến như thế không?
    - Nếu thế thì sao? - chị hỏi vặn lại.
    - Có không?
    - Có.
    - Cô có thể hy sinh được không? Cô có thể từ bỏ hắn được không?
    Và từ từ miễn cưỡng, chị trả lời:
    - Có!
    - Và cô đi theo tôi chứ?
    - Vâng! - lần này giọng chị nghe nhỏ như thì thầm.
    - Vâng, khi anh ấy khoẻ hẳn.
    - Cô đã nghe ra. Chúng ta sẽ trở về những kỷ niệm bên hồ Giơ - ne - vơ. Cô sẽ lại là vợ tôi.
    Chị dường như co rúm lại, rũ người xuống, nhưng đã gật đầu đồng ý.
    - Rất hay! - ông vội đứng dậy tiến lại cái gói tháo dây ra - Gọi mọi người lại đây. Đi đun nước đi, đun nhiều vào. Tôi cần người giúp 1 tay. Gọi em trai hắn vào. Tôi có mang băng theo đây, nhưng cho tôi xem các người xử lý thế nào đã. Đô đây rồi, nhóm lửa lên và đun thật nhiều nước vào. Đây, còn anh này - ông nói với 1 người khác - Mang cái bàn này ra để ở dưới cửa sổ kia kìa, rửa đi, kỳ cọ cho kỹ vào: rửa nhé, anh bạn nhớ chưa, vì có bao giờ anh bạn rửa ráy đâu. Còn bà, bà Xtơ - reng, sẽ là người giúp việc của tôi. Chắc không có khăn trải bàn, không sao. Vẫn tiến hành được thôi. Còn anh là em trai của anh ta hả? Tôi sẽ gây thuốc mê, còn sau đó, anh phải tiếp tục gây mê. Nào, tôi bảo gì phải nghe theo nhé. à, mà này, anh có biết bắt mạch không?
    Vốn nổi tiếng là 1 nhà phẫu thuật can đảm và đạt được nhiều thành công, nên những ngày qua, Lin - đê tỏ rõ sự vượt ưậc của lòng can đảm và sự thành công đó. Giờ đây trước mặt ông ta là 1 hình hài khoẻ mạnh của 1 con người tàn phế.
    Có những ngày Xtơ - reng sốt cao và mê sảng, có những ngày tim đột nhiên ngừng đập, không sao bắt mạch cho anh ta được. Có những ngày anh ta nằm tỉnh táo, đôi mắt mệt mỏi và nhức nhối, mặt đẫm mồ hôi vì đau đớn. Lin - đê làm việc không biết mêt mỏi, đầy năng lực, can đảm và may mắn, cuối cùng ông đã chiến thắng. Cứu giúp cho Xtơ - reng sống, ông đâu có vui lòng. Ông đã tận tuỵ hết sức mình trước 1 vấn đề khó xử và mạo hiểm là làm thế nào cứu cho Xtơ - reng hoàn toàn lành lặn và khoẻ mạnh lại.
    - Anh ấy có bị tàn phế không? - Mét - giơ hỏi.
    - Hắn sẽ đi đứng và nói năng được, nhưng so với con người hắn trước đây có phần bị khập khiễng, trông như tranh đả kích đấy - Lin - đê nói với chị - Hắn sẽ chạy nhảy, bơi trên sông, đánh nhau với hổ báo và làm tất cả những gì theo ý muốn điên rồ nhất của hắn. Và tôi cũng xin báo trước để cô hay, hắn sẽ quyến rũ đàn bà như trước đây hắn từng làm. Cô thích thế chứ? Cô vui lòng chứ? Nhưng mà nhớ điều này: Cô không còn là của hắn đâu!
    - Hãy cứu tiếp anh ấy, cứu tiếp đi - chị thở mạnh - Hãy làm cho anh ấy lành lặn, nguyên vẹn như trước.
    Rất nhiều lần, bất cứ lúc nào tình hình sức khoẻ của Xtơ - reng cho phép, Lin - đê lại gây mê cho anh ta, và làm những điều khủng khiếp, như cắt rồi lại khâu vào, rồi nối những bộ phận bị thương trong cơ thể.
    - Ông sẽ giết anh ấy mất - người em trai than vãn - Cứ để mặc anh ấy như thế. Lạy Chúa, hãy để anh ấy yên. Sống mà có bị tàn tật thì còn tốt hơn là chết mà nguyên vẹn.
    Lin - đê nói giận:
    - Cút ra ngay! Cút ra ngay khỏi đây cho đến lúc quay lại đây phải nói được 1 điều là ta đã làm cho anh ta sống lại. Tính mạng của người anh anh như ngàn cân treo sợi tóc. Anh có hiểu không? Nào hãy đi ra đi, lúc nào trở lại phải bình tĩnh, tin rằng anh ta sẽ sống và sẽ nguyên lành như trước, rồi 2 anh em lại làm trò điên rồ với nhau. Nào, đi ra ngay!
    Người em trai, nắm chặt tay, mắt nhìn đe doạ, quay về phía Mét - giơ như mong được lời khuyên của chị.
    - Đi ra đi chú - Chị ta van vỉ - Ông ấy nói đúng. Chị biết ông ấy nói đúng đấy.
    Một lần khác, khi điều kiện sức khoẻ của Xtơ - reng dường như có hứa hẹn hơn, người em nói:
    - Thưa bác sĩ, ông là 1 con người kỳ diệu, vậy mà suốt cả thời gian qua tôi quên không hỏi tên ông.
    - Không việc gì đến anh. Đừng quấy rầy tôi. Đi ra đi.
    Cánh tay phải bị thương lại mở ra toang hoác, trông đến khủng khiếp.
    - Đó là sự chết hoại - Lin - đê nói.
    - Thế là hết - người em than khóc.
    - Câm mồm đi! - Lin - đê thét lên - Đi đi! Cả Đô, cả Bin nữa, đi bắt những con thỏ rừng, phải bắt sống đấy, bắt những con to khoẻ ấy. Hãy đánh bẫy. Đánh bẫy khắp nơi vào.
    - Cần bao nhiêu con, hả ông? - người em hỏi.
    - 40 con, 40 000 con, 40 000, bắt với tất cả khả năng của mình. Còn bà sẽ giúp tôi, bà Xtơ - reng. Tôi sẽ khoét sâu vết thương trên cánh tay để xem xem mức độ tai hại ra sao. Nào, các anh đi ra đi, ra bắt thỏ đi!
    Sau đó loáng 1 lúc, ông đã khoét vết thương 1 cách chính xác, cạo chiếc xương rời ra đó.
    - Chắc chẳng bao giờ điều này xảy ra nếu lúc đầu đừng cho hắn ăn nhiều thức quá bổ. Tôi có theo dõi, nhưng phải đợi và thử xem đã. Khúc xương ấy phải bỏ đi thôi. Không có nó cũng không sao, nhưng xương thỏ sẽ giúp làm cho cánh tay được nguyên vẹn.
    Trong số hàng trăm con thỏ người ta mang đến, ông chọn, rồi thử, làm đi làm lại, cuối cùng mới chọn được con vừa ý. Ông đã dùng đến giọt thuốc mê cuối cùng và đã hoàn thành việc ghép xương, xương tươi ghép với xương tươi, người sống ghép với thỏ sống, bó vào nhau thật chắc và bất động.
    Rồi trong suốt cả thời kỳ thử thách, đặc biệt là khi Xtơ - reng khoẻ lại, giữa Lin - đê và Mét - giơ diễn ra 1 cuộc trao đổi. Lin - đê chẳng tỏ ra thân mật, mà Mét - giơ cũng không chống đối.
    - Thật là phiền toái - ông nói với chị - Nhưng luật pháp vẫn là luật pháp, nên cô cần phải li dị trước khi chúng ta cưới nhau lại. ý kiến cô thế nào? Chúng ta sẽ đi chơi hồ Giơ - ne - vơ chứ?
    - Tuỳ anh - chị nói.
    Và 1 lần khác, ông nói:
    - Cớ sao cô lại gặp hắn? Tôi biết hắn có tiền. Nhưng tôi và cô cũng sống đầy đủ, chứ có đến nỗi nào. Tôi kiếm trung bình 4 vạn 1 năm chứ có ít ỏi gì, rồi sau đó tôi chúi đầu vào sách vở, cung điện và những chiếc tàu thuỷ nên đã không thoả mãn được cô.
    - Có thể anh giải thích thế là đúng - chị trả lời - Có thể anh quá say sưa với công việc. Có thể anh đã quên em.
    - Hừm - ông mỉm cười - Và ước gì Rếch của cô đừng có say sưa với hổ báo và những mẩu gậy đó chứ gì?
    Đến hôm người ta đưa Xtơ - reng và cả cái giường ra ngoài trời để hóng nắng, chị mới nói với Lin - đê:
    - Để em nói cho anh ấy hay nhé?
    - Không, phải đợi đã - ông trả lời.
    Sau đó Xtơ - reng có thể ngồi dậy bên mép giường, có thể đi được vài bước, có người đỡ 2 bên.
    - Để em nói cho anh ấy biết - chị nói.
    - Không được. Tôi muốn công việc chữa chạy phải hoàn hảo. Tôi không muốn có hậu quả.
    Mùa hè đến. Tuyết đã tan, chỉ còn vương lại trên các đỉnh núi xa xa tận phía trời đông. Ngày dài ra cho đến khi không có bóng đêm nữa, vì đến nửa đêm mặt trời mới lặn trong giây lát nơi chân trờ phía bắc. Lin - đê nghe ngóng bước đi của Xtơ - reng, sự vận động của cơ thể anh ta, cởi, rồi lại mặc quần áo cho anh ta bao lần với mục đích cho cơ bắp được mềm mại và co rút được. Anh ta được xoa bóp liên tục không ngơi tay cho đến khi Lin - đê tuyên bố rằng Tôm Đô, Bin và người em trai của anh ta từ nay đã lành nghề, có thể đảm đương việc tắm hơi và nắn xương. Nhưng Lin - đê chưa thoả mãn. Ông coh Xtơ - reng tập toàn bộ bài thể dục riêng của mình nhằm theo dõi xem còn có điểm yếu nào tàng ẩn trong người anh ta không.
    - Em nói cho anh ấy biết nhé? - Mét - giơ van xin.
    - Chưa được! - ông trả lời - Cô chỉ được nói khi tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.
    Tháng 7 trôi qua, rồi tháng 8 gần hết, lúc ấy ông ra lệnh cho Xtơ - reng đi ra ngoài con đường mòn để bắt nai, Lin - đê theo sát gót anh ta, nghiên cứu rất kỹ và theo dõi sát sao. Anh ta mảnh khảnh, nhanh như 1 con báo, và anh ta đi mà Lin - đê cứ ngỡ là không có ai đi, cả thân hình anh ta uyển chuyển, lẹ làng. Tôm Đô đa từng than vãn về tốc độ đi ghê gớm đó của anh ta, Lin - đê đi phía sau, thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại, chốc chốc đến chỗ bằng phẳng ông lại chạy gần cho kịp. Đi hết trên chục cây số, ông đứng lại rồi ngã quật xuống bãi cỏ.
    - Đủ rồi! - ông kêu lên - Tôi không sao theo kịp được anh đâu.
    Ông lau bộ mặt nhễ nhại mồ hôi. Còn Xtơ - reng ngồi trên 1 cây gỗ, mỉm cười nhìn bác sĩ.
    - Có thấy đâu, hay dấu hiệu nào tỏ ra là đau không? - Lin - đê hỏi.
    Xtơ - reng lắc bộ tóc quăn và vươn mình, từng đường gân thớ thịt cuồn cuộn đầy sức sống.
    - Xtơ - reng ạ, độ 1, 2 mùa đông có thể những vết thương cũ của anh vẫn còn cảm thấy tê buốt. Nhưng rồi cái đó sẽ qua đi và có thể chúng sẽ lành hẳn.
    - Trời, bác sĩ, ông đã làm nên điều kỳ diệu cho tôi, tôi không biết lấy gì đền đáp công ơn ông. Thậm chí tôi chưa biết tên ông.
    - Không sao, tôi đã cứu sống anh, vấn đề chính là ở chỗ đấy.
    - Nhưng đây là 1 tên tuổi mọi người trên thế giới chắc phải biết đến - Xtơ - reng nằn nì - Tôi tin là nếu tôi mà nghe thấy, tôi sẽ nhận ra ngay.
    - Chắc là anh sẽ nhận ra thôi - Lin - đê trả lời - Nhưng có hệ trọng gì. Tôi muốn thử lần cuối cùng, và thế là xong chuyện với anh. ở chỗ rẽ ngay đầu con sông con này là ngã ba của 1 con sông lớn. Đô có kể cho tôi nghe là năm ngoái anh có đến đó, tận giữa sông rồi lại quay về mất 3 ngày. Anh ấy còn nói tý nữa thì anh giết cả anh ấy. Đêm nay anh đóng trại ở đấy nhé. Tôi sẽ bảo Đô mang đồ cắm trại lại cho anh. Sau đó anh sẽ lại đi đến giữa dòng sông và quay trở về cùng 1 thời gian mà năm ngoái anh đã đi.
    - Nào - Lin - đê nói với Mét - giơ - Cô chỉ còn 1h để gói ghém hành lý thôi đấy. Tôi sẽ đi chuẩn bị thuyền. Bin còn đi bắt hươu nên phải đến tối mới về. Chúng ta sẽ dựng lều đêm nay, và trong vòng 1 tuần chúng ta sẽ có mặt ở Đô - xơn.
    - Em hy vọng... - bỗng nhiên chị dừng lại 1 cách kiêu hãnh.
    - Rằng, tôi sẽ không đòi tiền công chứ gì?
    - ồ, hợp đồng là hợp đồng, nhưng anh không cần phải căm thù đến thế. Anh không cao thượng chút nào. Anh bảo anh ấy đi những 3 ngày, và cướp đi của em cả câu chào tạm biệt cuối cùng với anh ấy.
    - Hãy để thư lại.
    - Em sẽ kể cho anh ấy biết tất cả.
    Lúc ông từ dưới thuyền quay lại, quần áo của chị đã được gói lại và thư đã viết xong.
    - Đưa tôi đọc nào! - ông nói - Nếu cô thấy có thể được.
    Chị do dự 1 chút, rồi đưa lá thư cho ông đọc.
    - Khá thẳng thắn - ông nói sau khi đọc xong lá thư.
    - Nào, xong xuôi cả chưa?
    Ông mang gói quần áo của chị xuống bờ sông, lấy 1 tay giữ chiếc thuyền, còn tay kia giơ ra cho chị vịn vào mà leo lên. Ông nhìn chằm chằm vào chị, nhưng không 1 chút lưỡng lự, chị giơ tay cho ông nắm lấy và chuẩn bị bước lên thuyền.
    - Khoan tý đã - ông nói - 1 lát thôi. Cô có nhớ câu chuyện tôi kể cho cô nghe về liều thuốc tiên không? Tôi chưa kể phần kết thúc. Khi chị ta xoa thuốc lên mắt cho anh ta và sắp sửa định bỏ đi, tình cờ nhìn vào gương, chị ta thấy sắc đẹp của mình đã được hoàn lại nưh xưa. Sau đó, anh ta mở mắt ra, kêu lên sung sướng trước vẻ đẹp kiều diễm của người yêu, ồm chầm lấy nàng trong tay.
    Căng thẳng nhưng kiềm chế được, chị đợi ông kể tiếp, trên gương mặt và trong khoé mắt của chị loé lên đôi chút ngỡ ngàng.
    - Em rất đẹp, Mét - giơ ạ - ông dừng lại rồi noi thêm, giọng cụt lủn - Phần cuối câu chuyện đã quá rõ. Tôi nghĩ, cánh tay của Rếch Xtơ - reng sẽ không còn trống trải nữa. Tạm biệt nhé!
    - Anh Gơrăng...! - chị kêu lên khe khẽ, nhưng trong giọng nói đã thể hiện tất cả những gì không cần phải nói ra mới hiểu.
    Ông bật cười:
    - Tôi muốn chứng minh cho cô thấy tôi không phải là loại người tồi như thế. Lấy điều thiện trả điều ác, cô biết chứ?
    - Anh Gơ - răng...?
    Ông bước lên thuyền và giơ bàn tay gầy nổi gân.
    Chị giơ cả 2 bàn tay ra nắm lấy bàn tay đó.
    - Ôi, bàn tay thân yêu, bàn tay đầy sức mạnh! - chị thì thầm rồi cúi xuống hôn.
    Ông rút mạnh tay lại, đẩy thuyển ra xa bờ, khua mái chèo xuống dòng sông chảy xiết và lái ra đến giữa sông, nơi đây nước chảy phẳng lặng như mặt gương trước khi nó cuồn cuộn thành những đám bọt trắng xoá.
Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 19 tháng 2, 2014

THÚ NGOẠI TÌNH:D

Giai con đi nghỉ đông cùng chúng bạn .Vợ chồng Mụ lùa gái cưng khò rõ sớm để ...... hú hí.
Xã rủ rỉ  : tay ấy hồi nầy thế nào?
Mụ chẹp :Thì  vưỡn  ! Tham việc lấp mắt , có thèm ..rờ rẫm  gì đến vợ đâu!
Xã dìm: Thằng chả đích thực  đẹp mã mà ...dẻ cùi, nhờ!Mặc vợ ...hơ hớ thế nầy  ........
Mụ nũng nịu rúc  nách gã:
 Vầng, may mà ...mà jem có  mình!
Xã thì thào : Mai chúng mình lại....  nhá !
.........
Cứ thế câu qua câu lại.Thấy...thấy  thăng hoa đến gớm!!! 

AK AK !Trách nào thiên hạ cứ là  cắm cổ lao đầu vào...ngoại tình điên đảo ! 
:-))
Đọc tiếp ...

CHUYỆN THẬT THỀ KHÔNG PHỊA:D

Gái cưng được bác tặng cho bộ vỏ chăn con mèo Hello Kitty.Ả khoái lắm, cứ giặt sáng  tối phải thay dùng ngay.Báo hại Mụ...đầu bốn đít tung tăng rồi mà lần đầu phải ngồi là ... vỏ chăn, việc Mụ từng rất  khinh!(phí đời, chứ còn sao :d)
Xã lại thò cổ vào phòng thủng thẳng buông ,y dư lần trước Mụ đã kể.Rằng, kiểu gì cũng ...mưa to cho mà xem!
Lại hệt bữa trước, chưa đầy hai tiếng sau.Giời  đang nắng rót  vàng mật mà rồi thật  chuyển mưa cấp kì.
Của đáng tội, năm nay thật là có gì rất không bình thường.Bên đây tháng hai ấm dư mùa xuân.Chả có tị tuyết nào.Mà...Sa PA quê  mình  lại tuyết rơi nữa rồi ........
Mụ ...không tin mà rồi gẫm thành người rất rất tin!

Còn hai chiêu, ruộm tóc vàng rơm và ...oánh móng đỏ choẹt  nữa.Mụ dứt khoát để dành, đợi xem ..có ai  biết tài cao vời MỤ sang ...Phi châu để  Mụ  cầu mưa giúp dân bên bển .Thật !:-))
Đọc tiếp ...

YÊN TÂM NHỚN :D

Chồng Mụ là người hiền.Không hiền không ...còn là chồng Mụ.Không hiền thì...thì Mụ tan xác pháo từ lâu.Cái đó thì ... thì nhiều người  rõ.
Hôm qua gã lại... bò ra dọn dẹp giùm mấy mẹ con Mụ.Rồi gã... lầu bầu: Chúng mầy làm khổ ...bố!
Mụ chợt thấy lòng hân hoan.
Thứ một : rằng Mụ thật nên tự tin   là .... Mụ trẻ , trẻ hơn tuổi nhiều lắm ý.Vì rằng gã chỉ hơn Mụ  nhõn có ba cái lá vàng mà phãi..phãi vật vã đau khỗ tận thế nào mới   ...  buột xưng ..bố với vợ chớ !
Thứ hai: suy ra bọn ... gái trẻ chân dài mặt đẹp đừng có hòng mong bám gót chồng Mụ.Lão  ấy ...đứng đắn có thừa ! Thật là ...yên tâm nhớn!!! :)))

Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 16 tháng 2, 2014

NHÌN VÀ THẤY

Kể từ khi  biết  sống chậm hơn   ,tôi đã luôn thấy mình  là người   may mắn .Luôn..."cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy...".Cho dù  va vấp ,mất mát lớn thế nào thì rồi...rồi cũng vẫn   còn biết bao người bất hạnh khốn khổ  nhiều lần hơn.Cách nhìn ấy giúp tôi vượt  nhiều thác ghềnh  cuộc đời .
Hôm trước chuyện với  anh .Lần đầu thấy anh thú nhận cháu cô thật đã ...hư  rồi.Chẳng  lạ , vì trước đó nhiều năm hai vợ chồng đã hết lòng  cảnh báo  nhắc nhở  mẹ nó.Chỉ ngạc nhiên khi anh... tếu táo rằng bây giờ thanh niên hư hỏng đầy ra  .Anh liệt kê ông A ông B ông C ...bạn anh cũng con hư.Rồi cả tới những ông quan chức D,E  ... cũng thế nốt.Có lẽ tại ...xã hội thời thế nó thế   ....Rồi anh   hồn nhiên   rằng anh toàn viết bài.... dậy dỗ uốn nắn thanh thiếu niên này khác trên các báo đó chớ.. vậy mà ...dao sắc chã gọt được chuôi........
Tôi nghe ...cười méo mó!
Chị , con hư đổ tại  bà ,tại bố nó , tại chị bận lắm,  làm tối mắt ... (  thiên hạ toàn chơi không ?!),tại...hoàn cảnh nó thế   ....Tôi bảo, có tại ông Giời thì con vẫn là con chị đẻ ra, hay dở thế nào chị là người phải gánh.Chị làm sao  buông ????
Chị, nhà cửa lạnh tanh gia đình không chút gắn kết chia sẻ...nhưng lại  vẫn tự tin    rằng so với nhà chị nọ  ,chị kia  thì nhà chị vẫn còn ....tình cảm hơn chán.Nói gì thì cũng tại... bố nó....
...........
Muốn khóc!
Sao  nhiều người lớn thích đổ tại thế nhỉ ?

Cùng là so sánh, là  NHÌN  , mà sao ...THẤY khác nhau quá chừng!


 "Tự nhìn mình một cách thẳng thắn thì có thể là đau đớn hoặc thậm chí không thể làm được nhưng khó mà sống một cách yên lành nếu bạn không hành động theo lẽ phải và sự hợp lý. Chỉ khi những ước mơ của chúng ta bị cọ sát với thực tế thì tiếng kêu chói tai của nó mới làm cho chúng ta tỉnh ngộ hoặc điếc vĩnh viễn trước tiếng gọi của cuộc đời. "
Gordon Livingston - GIÀ QUÁ SỚM, KHÔN QUÁ MUỘN
Đọc tiếp ...

MẮT NỔ MẮT XỊT :D

Mụ thảng thốt bảo chồng :
Anh ơi, nhà T có cái xe đẹp đáo để !
Xã đáp: 
Gần tỉ bạc đấy , lại chả  đẹp? 
Mụ lắc đầu:
 Đắt lòi vầy cơ á? Chệt chệt , mà sao em chã biết  để chúc mừng  chứ.Sơ xuất thật thôi!
Đêm nằm Mụ cứ trăn trở  áy náy mãi , rằng bạn  thân có niềm vui nhớn thế mà mình lại...im tịt , khéo mà bạn ..tủi thân   .Sáng nhấc phôn định  gọi chia vui, rồi tính  be be , Mụ loa trước  cho chị bạn khác .
Chị ơi, nhà T đổi con xe ngon lắm nhá! Lé mắt luôn ........
Chị bạn sửng sốt:
Sao cơ, lại đổi à? xe ngon thế còn đổi cái gì? 
Vâng, em mới ngó thấy  hôm kia , xe màu bạc   , đẹp  tuyệt trần!
Chơi quá nhỉ !!! Xe trước cũng đẹp lắm, cũng màu ý .Thế em  này hãng  gì, đời bao nhiêu?
Thì chỉ biết   đẹp , xinh, chị hỏi  linh tinh ! Em có hiểu biết  gì  đâu!

Quay sang  vặn vẹo xã một hồi rồi ra ...là vẫn con xế ấy, mới tậu  có ... hơn nửa năm trước thôi!
Ô hay, thế Mụ thật  ...đui  ? Sao hôm kia Mụ mới ..."nhận  " ra nó ? .Mà  có tuần nào không đàn đúm tía lia  ?

 Thử hình dung Mụ  trịnh trọng nhấc phôn hỉ hả chúc mừng rồi tiện mồm vòi  bạn... rửa  con xe  hơn nửa năm cũ rồi mà  bật cười thành tiếng!

Còn nhớ dạo lâu  Mụ nổ  khắp làng là nhà Mụ cũng xài  ... náp tóp TÁO chã kém cạnh  bố con nhà nào rồi phát hiện ra chỉ là cái nhãn  TÁO xịn  thằng cu nó kiếm ở đâu  dán vào  ...Được cái Mụ ...thật thà thú luôn ,chã ngại ! Sai thì...sửa thôi ! :-))

Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 13 tháng 2, 2014

9 Câu Nói Từ Audrey Hepburn, một trong những người phụ nữ đẹp nhất thế kỉ 20



Audrey Hepburn (1929-1993) là một diễn viên điện ảnh huyền thoại của những thập niên 1950, 1960. Qua các cuộc bầu chọn, bà thường được xem là một trong những phụ nữ đẹp nhất thế kỷ 20. Audrey Hepburn cũng là một biểu tượng của thời trang và còn được biết tới với vai trò một người hoạt động nhân đạo, Đại sứ thiện chí của UNICEF. [wiki]
___________________
1. [Tôi tin vào màu hồng. Tôi tin rằng cười chính là cách tiêu thụ calorie tốt nhất. Tôi tin vào những nụ hôn, thật nhiều nụ hôn. Tôi tin vào việc trở nên mạnh mẽ khi mọi thứ không còn được đẹp đẽ. Tôi tin rằng những cô gái vui tươi chính là những cô gái đẹp nhất. Tôi tin rằng ngày mai là một ngày mới và tôi tin vào những điều mầu nhiệm.]
2. [Nothing is impossible, the word itself says 'I'm possible'!]
3. [Tôi yêu những người làm tôi cười. Thành thật mà nói là tôi thích điều đó nhất, được cười. Nó chữa lành hàng tá bệnh tật. Có lẽ nó là điều quan trọng nhất trong một con người.]
4. [Tôi không cần một cái giường ngủ để chứng tỏ sự nữ tính của tôi. Tôi có thể biểu lộ sự gợi cảm của mình không kém gì qua việc hái những trái táo trên cây hay đứng dưới mưa.]
5. [Nét đẹp của người phụ nữ không phải nằm ở bộ quần áo cô ta mặc, hình dáng cô ta mang, hay cách cô ta chải chuốt mái tóc. Nét đẹp của một người phụ nữ nằm trong đôi mắt cô ta, vì đó chính là cánh cửa dẫn đến trái tim, nơi tình yêu ngự trị. Nét đẹp đích thực của một phụ nữ được phản ảnh trong tâm hồn cô ta.]
6. [Bạn có thể biết được một người từ những gì anh ta nói về người khác hơn là từ những gì người khác nói về anh ta.]
7. [Tôi là một người hướng nội. Tôi thích ở một mình, thích hóng gió ngoài trời, thích đi dạo bộ với những con chó của tôi, và thích nhìn những cái cây, bông hoa, và bầu trời.]
8. [Cuộc sống giống như việc đi tham quan một viện bảo tàng. Chỉ sau đó bạn mới bắt đầu thấm vào những thứ bạn thấy, nghĩ về nó, tra cứu nó, và nhớ nó - bởi vì bạn không thể nhồi nhét tất cả vào cùng một lúc.]
9. [Son phấn chỉ có thể làm cho bạn đẹp bên ngoài, nhưng nó không giúp gì được nếu bạn xấu bên trong. Trừ khi bạn ăn luôn son phấn.]
[NHH chuyển dịch]
Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 9 tháng 2, 2014

NGHỊCH THÊ :D

 Nghịch tử chuyện đã  quá  thường !
Cuời đau cả ruột già ruột non khi nghe chị  kể một chị bạn khác (cùng U50  cả rồi) giận chồng.Đi làm về thấy gã đang vắt vẻo trên cây táo trong sân , chị đã muốn...chạy lại rung cho rớt cái bộp.
Chỉ mỗi một ý nghĩ  hồn nhiên đến thế ,chị nào hay  chị thật đã soán mất  ngôi ...NGHỊCH THÊ  của Mụ lém rồi.
Nhớ lại vẫn   không thể nhịn  cười.Lấy làm  tiếc! Phải chi  mà chị dám...    :-))
Đọc tiếp ...

NGƯỜI GIÀU CŨNG CHÃ SƯỚNG! :D

Con trai chỉ cho mẹ cái tin thanh niên trẻ NGUYỄN HÀ ĐÔNG làm  nhõn  cái... gêm  bắt chim bắt cú  gì mà   ngày thu về dững là  ...50 ngàn USD.Nổi tiếng báo chí thế giới giăng um sùm .Ái da da!Mụ...lại ngập tràn cảm giác ngưỡng mộ tự hào y dư cái lần lâu Mụ nhận vơ  danh cầm    Vanessa Mae là người Việt mình...
Mụ cùng con trai lục sục  lần  theo dấu vết ...NGUYỄN HÀ ĐÔNG dù đêm đã rất khuya .Chà! Người Việt đành rồi , lại còn người ...Hà nội  hẵn hoi nhá.Thêm bội phần hỉ hả .Đồng hương đới ! Con cái  nhà ai rõ thật là tốt phước !
Đến hôm nay  Mụ....mệt phờ cã người,phát sốt lên luôn.Là  cái bệnh  cứ ...đặt mình là người ta đó mà . Mụ..gác chân lên trán , vắt óc tính toán kế hoạch chi tiêu  khi mỗi sáng dưới gối có  chừng ấy xiền...
Hây da!Người giàu cũng khóc. Làm người giàu cũng chã sướng  ! Bây giờ thì Mụ tin !!!:-))
Ti toe tung lên khoe tin cậu ấy.Cơ mà chã hiểu thế nào.Mụ mới dòm thấy trang nào cũng có ...bản quyền bản kiệc...Khéo mà Mụ...lâu nay vi phạm quá lắm.Mụ...phải đi khóa tất tật mất thôi.... :(
Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 8 tháng 2, 2014

THỨ HỘI HỌA QUỈ KHÓC THẦN SẦU :D

Dạo lâu  có ông khách đến nhà chơi hỏi Mụ sao hoa cắm lọ  héo queo rồi còn chửa vứt đi? Mụ thật thà  , hoa héo  cũng có cái đẹp của hoa héo,anh không thấy sao ?!  Ông khách không đáp nhời, chỉ ..tủm tỉm đầy vẻ   ý nhị.Chắc bụng nghĩ Mụ ..kẹo còn leo lẻo!
Hôm nọ  Mụ nhòm thấy tranh  ông họa sĩ nổi tiếng Van Gốc, vẽ lọ hoa hướng dương héo rũ rượi ấy nhé.Mà..ngắm thấy rõ là hay hay con mắt.Mà..giá khủng trên giời luôn hà !
Giờ Mụ rất  hãnh diện rằng Mụ...thực có con mắt họa sĩ .Chã biết tìm gã kia ở đâu để ..mắng vốn! 
Đương  gõ dở đến đây thì lão xã hú  vợ mau ra  chiêm ngưỡng bức tranh NGỰA  VÀ THIẾU NỮ TINH SƯƠNG quỉ khóc thần sầu của cái nhà cụ họa sĩ Đinh Cường.(từ tinh sương ở đây Mụ hiểu nôm na dân dã là ...ở truồng,chã liệu có phãi ? :D)Diễn đàn đương khá rôm rả .Đọc nhận xét của nhà thơ Quỳnh Thi viết "... lông ngựa cọ vào ngứa lắm" cười chảy nước mắt ,dững muốn được bắt tay  chị ấy một cái chặt . :-)
Có nhẽ vợ chồng  Mụ thật là ... gà mờ  cã đôi .Nhìn, ngắm ,ngó , dựng ngược trở  xuôi kéo xa kéo gần , lé cã mắt   vẫn chã hiễu nghệ thuật ở chỗ  đếch đâu chỉ thấy ...    PHẢN CẢM  !!!

Có ai góp ý  nhỏ cho cụ ấy treo trong  nhà cụ  thôi, đừng ai  giăng trên mạng nữa kẻo giới trẻ cháu con  dòm phải thì.....!Là Mụ dốt nát dưng lại cả   lo dư thế thật đới  !
Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 7 tháng 2, 2014

TRẢI LÒNG ĐẦU XUÂN CỦA VỢ NGƯỜI ĐÀN ÔNG CHÂN CHÍNH :D

Em nên điểm phấn tô son lại ....


Xã ngắm say mê gái cưng làm trò rất ngộ nghĩnh  chợt cảm thán  : Nầy, đúng là số phận thật nhỉ!Sao tự nhiên lại có ...ẻm?! Rõ thật là   lượm được ...cục vàng!
Mụ vươn người bợp yêu chồng :
Nỡm !Chúng mình mà không....tí mắm tí mẻ  thì có khối ra đấy  ?
Rồi bất ngờ Mụ... sấn tới  ôm eo gã,  thỏ thẻ :
 Mình nầy, hay  bữa nay ...mát  giời...
Xã  cướp nhời  :
Ờ , mát thật, có...âm năm thôi à !
Điêu lòi tói  !!! Cơ mà âm thật  thì có  ảnh hưởng gì đến...hòa bình   chúng mình ?  Thêm.. cục vàng nữa  !Nào!
Gã ...xanh  mặt quầy quậy gạt tay vợ:
Tham thế ?Gìề rồi ...bà ơi!
Mụ...dậm chân rứt tóc:
 Đàn bà  (già ) chã ham đã đành, mà đến ..."vàng" cũng không hám ?!
 Con ới! Mau  mang cái cặp sốt  ra đây!nếu không ...ấm đầu thì ...bố mầy  dứt khoát phãi  là ...  NGƯỜI   CHÂN CHÍNH đích thực  !!! :-))

Cã nhà thứ lỗi  ,là Mụ chôm tít tựa báo nhà :D
Đọc tiếp ...