Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2013

BUỒN CƯỜI

Tôi mong  bạn đừng khi nào  rất buồn nhưng lại bật cười để rồi  nụ cười  ...méo mó trên môi !
Tôi mong  bạn đừng phải , cười đấy  mà rồi... khóc đấy  !
Lẩn thẩn  tự nghĩ ,hay bởi thế mà  sinh ra có cái  cái từ buồn cười .Tại sao không phải là , muốn cười ? vui  cười,   mà lại là ...buồn - cười?!


Đọc tiếp ...

BÍ KÍP TRỞ THÀNH ...CỤ BÀ HẤP DẪN :D

Vừa liếc thấy bên  chị Huynhtran đưa link" Bí kíp trở thành người đàn bà hấp dẫn". Mụ lờ tót luôn dìa dăng tít  câu view :D.
Thành người đàn bà hấp dẫn thì..thì chắc bên ...phây bục   nhiều người trẻ họ cần hơn cái làng lốc sì pót    vắng hoe hoe  nầy .Tính vốn lo xa ,Mụ..lăn lóc gõ hỏi bác Gu coi coi làm thế nào để thành...Cụ Bà Hấp Dẫn kìa :-))
Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

HOÀI CỦA:D

Xã  đương  xem vô tuyến bị Mụ  ... dằn ngửa  ra bóp...chân.Chả là Mụ tiếc ..tiếc hộp dầu xoa   menthol  sắp hết hạn,thôi thì chả đau ốm gì  cũng dùng nốt đi kẻo phí! :D 
Chiều nay Mụ lẩn thẩn dọn nhà, đụng vào cái tủ cơ man là thuốc cả tây lẫn ta,thuốc trị bịnh lẫn thuốc bổ ...dương âm( :D).. .Ôi da, phí ơi ơi là phí! Mụ suy từ cái hộp sữa chua quá đát tới cả tuần mà ăn vô chã có làm sao sất,huống chi là thuốc viên  bao bì nguyên vẹn dư nầy, có mà  quá ... cả năm cũng cóc có sao! :D .
 Từ mai,Mụ sẽ ...trộn nháo nhào cả vào đem..bồi dưỡng cho xã Mụ , dứt khoát không bổ  ngang cũng bổ  dọc  !:D
Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

SHOPPING - CHUYỆN THỊ KHỜ KHÔNG BIẾT MẦN THƠ :D


Mụ và bạn rủ nhau đi mua sắm.Cái  làng Đức sát cạnh họ rải quảng cáo đại hạ giá mùa hè.Chuyện shopping của mấy mụ đàn bà  thiết nghĩ chả có gì đáng kể.Cơ mà  .. chuyện chỉ trong có mấy tiếng lượn lờ Mụ ..rơi tuột mặt nạ mới là tội đáng thú :D
Số là lâu nay  chuyên dốc bầu  tâm sự  trên lốc nầy, rõ ra là Mụ vừa nhiều tài vừa tốt đức.Trên Mụ thông thiên văn, dưới Mụ tường địa lý..mà rồi ra ... gớm ghiếc thế này :D
Xe  đỗ cái xịch, Mụ te tái túm tay bạn dắt đi  ra cái vẻ thành thạo (là bạn  bảo chưa đến đó bao giờ) :D
.Hai mụ lao vào tầng trệt.Hàng hiệu nhá, tuyền dững DAS với NIKE, dững... nai tơ  với ...báo gấm :D..Mụ  la toáng lên khi thấy biển hạ giá có 7 eu một cái quần thể thao nhãn... đát,ai đi đất ấy .Ôi da! chất liệu cotton dày , lì, màu đẹp ưng ý lớn.... í ới dư chỗ không người, con ơi, mau mau tới đây...Miệng ới tay bới, Mụ chọn ra dững...hai chiếc cơ nhá, bố một con một, hẳn mỗi người ...một cái nhá (đệ nhất kiệt làng mul hic) :D
Rồi ra ..quần cộc nhà ta ạ.Vầng, quần cộc, thảo nào mà ...rẻ rẻ quá thể :D
Tũn mặt Mụ lôi bạn lên tầng trên luôn.Đang la liểng Mụ lại sờ thấy ..thấy cả  cái áo khoác to dày đẹp mà ..mà có 15 eu.Hú lên dư thổ dân, vẫy bạn rối rít.Bụng nghĩ, màu chửa ưng lắm, hơi già, dưng ..giá này thì...thì...mua cất đi chờ...mươi năm sau cũng tốt:D
Bạn nhẹ nhàng vỗ vai.Này, xem đi, là giá ...cái khăn mà!
AK AK, xã Mụ còn ..chơi đểu, cười khinh khích dí sát cái giá áo vô mắt vợ.Ôí dời! ra dững là 400 eu( khủng nhỉ ) cơ nhà mình ạ.Giấu được  vẻ tẽn tò, Mụ... khinh khỉnh bĩu môi, liệu mặc áo này có thành...thành công chúa không?! được  thì tôi cũng ..nghiến răng :D
Chán đời.Những tưởng thế là đủ ..mất mặt lắm rồi.Mụ nem nép bám tay bạn ra xe đi về.Ai ngờ, vừa ngồi ấm chỗ, mụ lại thao thao.Này, bạn biết không,cái nhà chị X sao khổ quá thể, thương quá thể bạn ạ...Ai đời chồng chị ấy có bồ, mà con bồ dám ngược ngạo chỉ mặt chị ấy bảo , ở nhà là chồng mày , ra đường thì là chồng tao...
Bạn chưa kịp đáp nhời nào, Mụ... mắt đỏ sọc , the thé lạc tông ,tôi bảo rồi đó, hôm nào mấy mẹ đi ...lột da (ặc,du côn nhờ:D) con đó thì nhớ ới tôi!
Bạn mủm mỉm giật áo thẽ thọt , này ..liệu hồn đấy, nó chỉ ..túm cái tóc dài của mụ là ..là..
Hú hồn.Ơn giời mụ chọn  được bạn tốt để  chơi :D
Thở ra nhẹ nhõm , Mụ ..lầm bầm một mình.Mụ thật chưa ...tới số , từ hôm ấy đến giờ , lũ bạn  vẫn ..án binh bất động:D

Là chuyện cũ viết lại mong mang nụ cười sảng khoái cho nhà mình thôi,thật trăm phần trăm luôn đó ạ .Vì năm nay lại đang hạ giá mùa hè.Bữa trước mụ đã  thử  cái ..díp ngắn,rất đẹp  vừa dư in.Cơ mà khi soi giá mụ mới...sững sờ ra nó là ...là cái ...áo quây(mụ xí hổ quá phải giấu xã mụ đó)  .Mụ  thật mãi mãi vẫn xứng danh là... thị khờ  không biết ...mần thơ ! :-))

Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 16 tháng 7, 2013

HẠNH PHÚC LÀ...

Hôm ấy cháu yêu mới ...đi xa  có hai tuần thì phải  ,cô nhớ ra có  cây táo và anh đào mua trước đó phải đem trồng ngay kẻo chết khô.Rủ hai em ra vườn,nắng vàng cỏ xanh đến...  mắt cay  .Cô  lặng lẽ cắm cúi    cuốc cuốc đào đào.Bỗng ...cô thấy ..thấy...con giun to tướng vương lên bàn chân.Ối giời, cô ..la thét giãy đành đạch,sự thật là cô đã ...nhảy cẫng đá chân  lên thật cao , vứt cuốc xẻng lao vụt lên hè ...Rồi ra là ...đoạn dây thun .Ôi chao ôi,cô và em  bật  cười sảng khoái đến  là hồn nhiên vô tư , em bé  chả hiểu gì cũng hùa vào nắc nẻ .Bất chợt ... nụ cười đông cứng trên môi.Cô dáo dác nhìn quanh ...nếu bạn bè  ai đi ngang qua lúc bấy ...thấy cô và các em  ..vui vẻ đến vậy...thì...thì...
Thế đó , vậy mà chẳng phải vậy!
Nhớ  truyện  ngắn GIÀ TRƯỚC TUỔI  của Lưu Quang Minh  có câu "hạnh phúc là cười mà không gượng gạo" .
Đọc tiếp ...

KHÔNG HÂM KHÔNG PHẢI VỢ ANH

Cơm chiều.Mụ..ngó cửa sổ mái nhìn đàn chim bay lượn.Mụ..không hiểu cháu yêu  đang... trên những tầng mây bông kia hay ..hay đã là chú chim tự do ngoài ấy rồi.Xúc cảm trào dâng, mụ....vội  ngước cao đầu ngăn lệ khỏi rớt mau , giả lả mụ bảo  chồng,ước  được làm chim kia anh nhỉ,chả lo chả nghĩ ,  tự do sung sướng  bao nhiêu !
Xã mụ chả biết gì, mắng yêu.Đúng là ..hâm nặng.Mà..không hâm không phải vợ anh!:D
Mụ...ngẩn ngơ.Đúng là  hâm  thật.Mình có là.. kiếp chim đâu mà biết chúng không buồn không đau ...
Đọc tiếp ...

TRANG PHỤC ĐẸP NHẤT:D

Chuyện là có một bà ..Sồn Sồn tắm táp thỏa thuê xong,tồng ngồng  bà đường hoàng   tính mở... cổng lượn phố đông chơi :D.Chồng bà   hốt hoảng túm áo, nhầm,túm tay vợ lôi vào .Ngó ông mắt tròn mắt dẹt  lập bập chửa nói nên nhời  , bà Sồn Sồn bình  thản .Ơ hay ,tại sao không ?!  TRANG PHỤC ĐẸP NHẤT LÀ... SỰ TỰ TIN ,ông thật chưa biết  câu ấy sao  ?!  :-)))
Đọc tiếp ...

MAY MẮN :D

Làng mul chả ai lạ gì Mụ nữa.Vụng thối nát lười chảy thây mà ...la làng thì không ai bằng :D.Hôm nay Mụ dở dói bày vẽ nấu nướng .Món gì thì xin cho Mụ giữ bí mật chút nhá .Nghía chồng con sì sụp chan húp, mụ...nghĩ thầm đầy  khinh thị,khiếp ,ăn uống gì cứ như chết đói!Rõ là phường...nặng phần gắp rót !  :D
Dõng dạc mụ hỏi.
Nầy hai bố con , hai bố con có tháy mình may mắn lắm đấy không?
Đồng thanh ,vâng ,hai bố con thật may mắn có mẹ mình nấu thật khéo !:D
Mụ nghiêm giọng . Sai, sai bét ! 
Hở?!
Hai bố con nên thấy mình thật may mắn có vợ(mẹ) vụng nấu cỡ nầy.Thử hỏi nếu ..nếu ngày nào cũng la liệt  dững là sơn hào hải vị thì ..hai bố con còn cảm nhận được niềm hạnh phúc nhớn nhao dư bữa hôm nay không chứ?! :-))
Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 14 tháng 7, 2013

MINH TRIẾT DÀNH CHO NGƯỜI MẸ (ST)

MINH TRIẾT DÀNH CHO NGƯỜI MẸ

Ngoại tôi là người có tánh hay lo. Mà Ngoại cũng là nhiều thứ khác nữa đối với chúng tôi: là nguồn tài chính, là người hy sinh nhiều nhất cho gia đình. Suốt thời thơ ấu của chúng tôi, Ngoại luôn bận rộn chăm sóc hai chị tôi, kể chuyện cổ tích cho chúng tôi nghe, kiên nhẫn xem chúng tôi diễn kịch, lắng nghe không mỏi mệt những câu chuyện trẻ con của chúng tôi.
Khi không dành thời gian để lo cho chúng tôi thì Ngoại lại bận rộn dọn dẹp nhà cửa, không để nhà có chút bụi nào. Ngoại không giao tiếp với ai bên ngoài gia đình, hình như Ngoại sống chỉ để phục vụ chúng tôi. Mỗi lần gọi điện đến thăm Ngoại không bao giờ dưới nửa tiếng. Trong suốt lịch sử của gia đình Ngoại chưa bao giờ là người gác máy trước.
Những người không thích Ngoại sẽ nói rằng, Ngoại là người tự đem lo lắng đến cho mình, rằng nếu không được lo lắng đến chết thì Ngoại sẽ không sống hạnh phúc. Ngoại đã biến sự lo lắng thành một nghệ thuật đến nỗi tất cả chúng tôi đều đồng ý rằng không bao giờ nên nói cho Ngoại nghe bất cứ điều gì có thể khiến cho Ngoại đâm ra tưởng tượng –và điều đó hình như đã hạn chế rất lớn sự tiếp xúc của chúng tôi với Ngoại. Hai người con của Ngoại, mẹ tôi và cậu, tránh nói cho Ngoại biết khi họ đi du lịch ra nước ngoài, đi bệnh viện hay khi họ phải đối mặt với bất cứ khó khăn nào. Ngoại rất dễ thương và đáng quý trọng, nhưng buồn thay, vì tánh hay lo lắng mà Ngoại không được biết đến nhiều điều xảy ra trong cuộc sống của chúng tôi. Ngoại không thể là người biết lắng nghe, khuyên nhủ hay dựa vào khi người thân của Ngoại đang gặp khó khăn.
Đó là chuyện thường xảy ra trong nhiều gia đình: con cái che giấu các vấn đề của mình vì không muốn làm cha mẹ lo âu. Tuy nhiên là những bậc cha mẹ làm sao chúng ta giúp được con cái nếu chúng không tâm sự với chúng ta.
Làm sao chúng ta có thể là chỗ dựa của chúng khi chúng phải đối mặt với những vấn đề như bị hà hiếp, ma túy, trầm cảm, hay ngay cả ý nghĩ tự tử? Để giúp con cái đối mặt với những thử thách này, chúng ta cần luôn có mặt. Trong mắt chúng, cha mẹ phải luôn tỏ ra mạnh mẽ, khôn ngoan và hiểu biết. Chúng ta phải có can đảm, đừng bao giờ tỏ vẻ lo sợ quá đáng đối với sự an toàn của chúng.
Mẹ tôi là một người có được những đức tính đó. Chị em tôi không bao giờ ngại ngùng tâm sự, chia sẻ những quan tâm của chúng tôi với bà, và chẳng bao giờ trong đầu óc trẻ thơ của chúng tôi có suy nghĩ rằng chúng tôi có thể làm cho bà lo lắng. Một trong những ký ức không thể quên của tôi là, năm tôi hai mươi, tôi trải qua một giai đoạn khó khăn, đầy tuyệt vọng, chán nản. Một lần, tôi tâm sự với mẹ về những điều này rồi ra về. Giữa đường, chợt nhớ ra mình đã bỏ quên đồ ở nhà mẹ, nên tôi quay xe trở lại. Bước vào nhà, tôi thấy gương mặt mẹ đẫm nước mắt. Nhưng mẹ khẳng định đó không phải vì những điều tôi đã nói với mẹ. Trên đường về, trong tôi tràn đầy lòng biết ơn. Tôi nhận ra rằng mẹ tôi đã luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt chúng tôi, nhưng có lẽ mẹ giống Ngoại hơn chúng tôi nghĩ: mẹ cũng không thể chịu đựng nỗi khi thấy con cái mình khổ não.
Ở một mức độ nào đó, sự quan tâm, lo lắng có thể giúp chúng ta có phương án đối phó, lựa chọn trước khi hành động. Tuy nhiên chúng ta thường có khuynh hướng lo lắng thái quá, dầu ta biết điều đó không ích lợi gì.

CHẤP NHẬN KHỔ ĐAU

Với những tiến bộ khoa học, chúng ta sống trong một thời đại của những giải pháp tức thì, những sửa chữa chóng váng, và những phương tiện để tiết kiệm sức lao động. Với sự hỗ trợ của hàng triệu quảng cáo, tất cả chúng ta bị huyễn hoặc rằng con người không cần phải chịu đựng bất cứ khổ đau, sự không thoải mái nào, vì thế chúng ta chống đối, tránh né tất cả những gì khiến ta không được thoải mái. Ta quên Diệu Đế thứ nhất nói rằng có khổ, rằng bản chất của cuộc sống là sự không toại ý.
Ngày nay, dầu mức sống của chúng ta có cao hơn, dầu những lời quảng cáo có hứa hẹn đủ điều, cũng không thể giúp chúng ta thoát khỏi những khổ đau và thất vọng, vì khổ là bản chất của sự hiện hữu. Điều khiến cho chúng ta, những người sống ở thời đại mới này đau khổ hơn vì ta tin rằng ta không cần phải khổ đau, rằng ta không thể chịu đựng bất cứ sự bất như ý nào và phải xóa bỏ nó bằng mọi giá. Chúng ta đòi hỏi cuộc đời phải khác hơn như nó là, rồi bám víu vào ảo tưởng rằng nó phải như thế này, thế kia, và cảm thấy vô cùng bức xúc khi sự hoài vọng của chúng ta không thành.
Tuy nhiên chúng ta lo âu, sợ hãi vì một hoàn cảnh nào đó thì ít mà chính vì những phản ứng của chúng ta đối với hoàn cảnh đó thì nhiều hơn. Do đó, thay vì cố gắng để kiềm chế các yếu tố ở bên ngoài, tốt hơn là chúng ta nên dành công sức để quán sát các phản ứng tâm lý của chúng ta. Đó có thể là một cách hữu hiệu hơn để giảm bớt khả năng đau khổ. Khi chúng ta không thể tách rời những gì khiến ta lo lắng ra khỏi cuộc sống, thì thay vì lo lắng, tốt hơn hết là thực hành kiên nhẫn, chấp nhận và buông xả. Tiếp tục tranh đấu chống lại những gì không thể tránh được chỉ làm tăng thêm khổ đau và bất hạnh cho chúng ta.

ĐỐI PHÓ VỚI TÂM LO LẮNG

Ngược lại với những gì chúng ta thường nghĩ, lo lắng không phải đến từ bên ngoài, mà chính ở trong tâm ta. Nếu chúng ta có thể phần nào kiềm chế được tâm, thì ta có thể ảnh hưởng đến chất lượng của cuộc sống của mình nhiều hơn.
Lo âu có thể là sản phẩm của sự chú tâm không đúng cách –chúng ta chọn nhìn chỉ một phần nhỏ nhất của thực tại, rồi phóng đại và trụ vào đó, có nghĩa là ta cho phép sự suy tưởng của mình, giam cầm bản thân một cách hữu hiệu.

Chúng ta bám víu vào gì?


Chúng ta cần khám phá ra bất cứ định kiến sai lầm nào có thể khiến ta lo lắng. Tất cả những nguyên do khiến ta lo lắng là vì những gì ta mong đợi và thực tế không giống nhau. Chúng ta nghĩ rằng sự vật phải như thế này mà chúng thì như thế kia. Vì thế khi ta cần đánh giá lại những gì khiến ta lo âu. Có thể ta tin rằng con cái ta phải luôn được hạnh phúc, thật khủng khiếp nếu chúng phải khổ đau. Khi nhận thức được mình có một niềm tin như vậy, ta phải tự quán chiếu xem điều đó có hợp lý không và buông bỏ nếu nó không hợp lý. Con cái chúng ta cũng phải học hỏi từ những điều bất toại ý và cũng phải chịu khổ đau như chúng ta thôi. Các nhà tâm lý học cho rằng những trở ngại trong thời thơ ấu có thể là một cách chuẩn bị tốt nhất cho tuổi trưởng thành và rằng một thời thơ ấu quá hoàn mỹ có thể tạo nên một người lớn vụng về. Luôn được che chở khỏi những va chạm trong cuộc đời, con cái chúng ta không bao giờ được học tập để trở nên khôn ngoan, bi mẫn, hay tinh tế hơn.
Đức vua, cha của Thái tử Siddhartha, đã chua xót nhận rằng địa vị, thế lực và của cải của ông không thể che chở cho thái tử Siddhartha khỏi những khổ đau trong cuộc đời. Dầu ông đã cố gắng tạo ra một thời thơ ấu hoàn hảo để thái tử không thiếu thứ chi. Nhưng thái tử vẫn muốn được tự do để nhìn cuộc đời như nó thực sự là. Vì thế, cũng giống như thái tử Siddhartha, cũng giống như tất cả mọi chúng sanh khác, con cái chúng ta cũng phải nếm trải khổ đau. Dầu chúng ta có thương yêu chúng đến đâu, có cố gắng để giúp chúng vượt qua khổ đau, ta cũng cần phải bảo vệ tâm mình khỏi những bão tố của lòng lo lắng không dừng, và thiếu thực tế.
Nếu có thể quán sát sự lo lắng của mình, ta sẽ khám phá ra rằng những điều ta mong đợi, đòi hỏi trong cuộc sống, hay nói theo thuật ngữ Phật giáo, những sự bám víu khiến ta lo lắng, khổ đau. Chúng ta càng đòi hỏi, mong đợi thì khả năng lo lắng càng tăng. Có thể nào chúng ta chuyển hóa những sự đòi hỏi một cách cố chấp sang những điều nhẹ nhàng hơn? Thí dụ thay vì ‘Con phải luôn là học sinh xuất sắc, con đừng làm cha mẹ thất vọng,’ ta nói, ‘Nếu con cố gắng học giỏi thì tốt hơn, cha mẹ vẫn thương con dầu có thế nào.’ Rõ ràng, thái độ thứ hai sẽ khiến cho mọi thành viên trong gia đình đều thoải mái.
Trong nhiều trường hợp những đòi hỏi chúng ta đặt ra cho con cái thể hiện không phải tình thương mà là sự cố chấp. Nếu ta nhất quyết đòi hỏi con cái phải làm cho ta thấy tự hào hay sống theo khuôn mẫu của ta đặt ra, thì đó là cố chấp. Dĩ nhiên, chúng ta có những yêu cầu đối với con cái, hoàn toàn cũng chỉ vì ta muốn chúng được tốt hơn, nhưng cương quyết buộc chúng phải tỏ ra mạnh mẽ hơn, vượt trên khả năng của chúng thì đó là cố chấp, là con đường đưa đến lo lắng. Con cái chúng ta cần được yêu thương, chấp nhận một cách vô điều kiện, chứ không tùy thuộc vào thành tích chúng đạt được ở trường. Trong môi trường học cạnh tranh gay gắt như ngày nay, điều đó cũng khó thực hiện, nhưng chúng ta cần biết chấp nhận ‘thực tại như nó là’ và khen ngợi sự nỗ lực hết mình của con.

Thiền quán


Liều thuốc tốt nhất để đối trị lo lắng là thiền quán, chí ít điều đó cũng tạo điều kiện cho tâm được nghỉ ngơi. Giống như khi máy tính có vấn đề, ta thường tắt máy để khởi động lại, cũng thế chúng ta muốn khởi động lại cuộc sống một cách bình tỉnh hơn với một màn hình tâm mới mẻ hơn. Khi tâm lo lắng phát khởi, chúng ta cần cố gắng để giữ tâm trong giờ phút hiện tại, vì ta chỉ có thể kiểm soát hiện tại –quán niệm dựa trên hơi thở là cách tốt nhất để thực hành chú tâm vào ngay bây giờ và ở tại đây. Tâm lo lắng khiến cho thế giới của ta dường như trở nên nhỏ hẹp và thiền quán là cách để tạo ra không gian, để kết nối ta với thế giới rộng lớn hơn. Chúng ta nhận thức được rằng cuộc sống còn nhiều thứ hơn là vấn đề trước mắt của ta.
Chúng ta rất dễ bị vướng trong cái nhìn hạn hẹp của vấn đề. Chúng ta trở nên chỉ biết suy nghĩ, ảo tưởng về vấn đề của chúng ta mà quên nhìn vấn đề một cách rốt ráo để tìm cách đối phó với nó. Hơn nữa, chúng ta còn làm cho vấn đề thêm phức tạp bằng cách bỏ thêm vào đó quá nhiều những xúc cảm không cần thiết đến nỗi ta không thể nhìn hết các dữ kiện. Thiền quán giúp tạo ra không gian để chúng ta có thể nhìn vấn đề một cách sâu xa bằng một tâm bình lặng và định tĩnh. Một phần của cái "nhìn sâu sắc" này là tra vấn tất cả các niềm tin và suy nghĩ của chúng ta về vấn đề hơn là chấp nhận chúng một cách dễ dãi.

Hãy mĩm cười

Hãy mỉm cười càng nhiều càng tốt, nhất là khi ta cảm thấy lo âu. Một số thiền sinh thực tập mỉm cười như Đức Phật khi họ thiền quán. Số khác lại nhắc nhở bản thân luôn giữ nụ cười trên môi. Hãy thử tự mỉm cười với mình, ngay bây giờ, bạn sẽ thấy nó ảnh hưởng đến thân, tâm mình như thế nào. Cố gắng mỉm cười nhiều hơn khi giao tiếp với người, bạn sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều.

LẮNG NGHE CON CÁI

Lắng nghe có thể cũng là một hình thức của thiền, vì nó đòi hỏi sự chú tâm, kiềm chế và một mức độ im lặng nào đó. Sử dụng phương cách ‘chủ tâm mà không phê phán’ mà chúng ta vẫn thực tập trong các khóa tu thiền, ta sẽ giữ không để những suy nghĩ, ý kiến của mình xen vào trong lúc lắng nghe, để hoàn toàn chú tâm vào cái ‘thực tại’ của người nói. Khi con cái chúng ta biểu lộ những tình cảm như là buồn bả, hay tức giận, là chúng tạo cơ hội để ta có thể trở thành một người mà chúng tin cậy, một cơ hội để ta dạy cho con cái biết rằng các xúc cảm là bình thường và có những cách để đối phó với các tình cảm tiêu cực này một cách khôn ngoan. Sau này khi con cái đến tuổi vị thành niên, chúng phải đối mặt với những thử thách nặng nề hơn, lúc đó chúng ta sẽ dễ dàng trở thành những người đồng minh đáng tin cậy của chúng. Một Phật tử đã nói rằng việc chăm chú lắng nghe hai con của bà là cách tu tập tốt nhất cho bà.
Tìm được thời gian để lắng nghe con cái với chánh niệm, cũng là một vấn đề. Ngoài ra để có thể lắng nghe một cách hữu hiệu, ta cần tạo ra một môi trường yên tĩnh thích hợp, cũng như sự cởi mở và kiên nhẫn. Dầu công việc này có vẻ đòi hỏi nhiều nỗ lực từ cha mẹ, nhưng nó sẽ đem lại những kết quả lâu dài. Khi cha mẹ tạo điều kiện để cho con cái được biểu lộ những cảm xúc tâm lý đầy đủ, chúng sẽ có thể phát triển bình thường mà không phải đè nén cảm xúc, là điều có thể khiến chúng trở thành khép kín, lạnh lùng.

Lắng nghe mà không phê phán

Đôi khi có những việc đối với con cái chúng ta là vấn đề, nhưng đối với người lớn chúng ta, là rất buồn cười. Nhưng cho dù đó là một con ma trong tủ, một đứa trẻ hàng xóm hay bắt nạt, hoặc một cây viết bị đánh cấp, vấn đề rất quan trọng đối với đứa trẻ. Chúng ta phải tạm dừng cái nhìn người lớn của mình và xem xét vấn đề từ cái nhìn của đứa trẻ, để đi vào thế giới của chúng, để hiểu mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Khi ta nói, “Đừng trẻ con như thế,” hay “Đừng nhạy cảm như trẻ con,” là ta đã coi thường sự quan tâm của chúng, đứa trẻ cảm thấy như là thực tại của nó không quan trọng hay không rõ ràng.

Hãy để chúng nói

Khi con bạn bực tức, hãy dành cho chúng cơ hội để trút ‘bầu tâm sự’. Hãy nói ít và khuyến khích chúng bằng những câu "Nói tiếp đi,” “Ừ hử” –hay là có thể giữ im lặng. Rất khó tránh được thói quen muốn nhảy ngay vào vấn đề với một giải pháp hay ngắt ngang câu chuyện của con bạn, nhưng đứa trẻ cần có cảm giác được lắng nghe. Hãy khoan đưa ý kiến hay kinh nghiệm của bản thân bạn vào –‘Con nói làm ba/ mẹ nhớ lại lúc …’ và giữ sự chú tâm vào vấn đề của đứa trẻ: nhiều đứa trẻ không muốn tâm sự với cha mẹ, vì chúng không được lắng nghe.
Hãy để con bạn cảm thấy được thông hiểu
Thay vì tra vấn con cái với quá nhiều câu hỏi, hãy lặp lại những gì chúng nói –tóm tắt ý của chúng mà không thêm lời phê phán. Thí dụ:
Con: Cây vợt của con mà mấy đứa bạn không cho con chơi.
Cha/Mẹ: Vậy là tới phiên (lượt) con mà bạn con không cho con vào chơi.
Đứa trẻ sẽ cảm thấy được thông cảm và muốn tiếp tục câu chuyện hơn là trả lời các câu hỏi.
Hãy để con bạn tự giải quyết vấn đề
Hãy để con bạn quyết định sẽ giải quyết vấn đề của chúng như thế nào, dầu chúng ta khuyên chúng phải làm gì có vẻ dễ dàng hơn. Tuy chúng ta có mặt để hướng dẫn chúng và đưa ra những lời khuyên, hãy để cho chúng được nhiều kiểm soát trong quá trình giải quyết vấn đề, theo khả năng của chúng. Điều này sẽ khiến con bạn trở nên tự tin, sẽ biết giải quyết vấn đề tốt hơn khi không có bạn bên cạnh. Hãy hỏi con bạn:
- Con nghĩ con phải làm gì?
- Con sẽ làm gì nếu cách giải quyết đó không thành công?
- Con đã thử giải quyết như thế nào rồi?

Hãy kiểm tra lại sự lựa chọn của con bạn, dựa trên các giá trị đạo đức của gia đình bạn: Cách giải quyết đó có công bằng không? Có tôn trọng sự thật không? Có quan tâm đến người khác không? Có làm cho ai bị tổn thương không? Tuy nhiên, hãy nhớ rằng, vấn đề chỉ được giải quyết sau khi bạn đã chăm chú lắng nghe con bạn và đã phân tích sâu sắc các cảm xúc của chúng. Khi có ai đó muốn giải quyết vấn đề cho chúng ta trước khi ta có cơ hội giải thích cặn kẻ là một điều rất khó chịu.
Hãy thực hành chánh niệm. Hãy quán sát cảm xúc, phản ứng của bản thân bạn và tự hỏi, ‘Tôi cần phải làm gì trong hoàn cảnh này?’ ‘Tôi có nên bày tỏ ý kiến hay giữ im lặng?’ Chúng ta cần phải thận trọng, rốt ráo trong sự suy nghĩ của mình, và sẳn lòng học hỏi từ những sai lầm của mình. Sau đó, bạn nên quán tưởng lại những gì đã xảy ra giữa bạn và con bạn trong quá trình giải quyết vấn đề. ‘Tôi có tạo áp lực cho con không?’ ‘Tôi có dành cơ hội cho con bày tỏ quan điểm của nó không?’ ‘Tôi có tự đưa ra cách giải quyết theo ý mình không?’

ĐAU KHỔ LÀ ÔNG THẦY TỐT

Con đường tâm linh có vẻ khá dễ dàng khi cuộc sống của chúng ta diễn tiến tốt đẹp. Những khi chúng ta ít phiền não, có nhiều niềm vui trong cuộc sống, thì ta cảm thấy thoải mái và công phu tu tập của ta có thể tiến triển một cách dễ dàng. Chỉ những khi ta khổ đau, đối mặt với những điều bất như ý, thì chúng ta mới biết mình thực sự tiến bộ đến đâu trên con đường tâm linh. Chính những lúc khó khăn, mới là cơ hội tốt nhất để ta tự xét về mình và phát triển tri giác. Và không có thử thách nào tốt hơn là khi phải chứng kiến sự khổ đau của con cái.
Với những đòi hỏi, bổn phận trong đời sống tại gia, chúng ta thường than thở không có thì giờ để tu tập một cách nghiêm túc. Tuy nhiên, đừng quên rằng chính cuộc sống tại gia, nếu chúng ta biết tận dụng nó, là môi trường tốt nhất để tu tập.


Sarah Napthali


Sarah Napthali, là một người mẹ với hai con nhỏ. Bà biết đến Phật giáo năm 21 tuổi, khi đến Indonesia sống để dạy tiếng Anh. Bà cảm thấy giáo lý của Đức Phật đã giúp bà rất nhiều trong việc nuôi nấng và dạy dỗ con cái. Trong quyến Buddhism For Mothers (Phật giáo Cho Các Bà Mẹ), Sarah Napthali đã chia sẻ những trải nghiệm tâm linh này.

Tác giả: Sarah Napthali
Dịch giả: Diệu Liên Lý Thu Linh
Nguồn: buddhanet.net



Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 13 tháng 7, 2013

SỰ IM LẶNG BÍ MẬT (ST)

SỰ IM LẶNG BÍ MẬT

Sự im lặng là điều cần có trong cuộc sống. Tình Bạn cũng vậy, nó cũng cần những khoảng lặng đủ dài để cùng chiêm nghiệm cùng suy nghẫm về những điều đã qua và những gì sắp tới. Nhưng khoảng lặng đủ dài đó là bao lâu.
Đôi khi sự im lặng không có nghĩa là không có gì để nói. Khi bạn đọc cho ai đó nghe một đoạn thơ mà bạn yêu thích, khi bạn cho ai, đưa ai đó đến một nơi đẹp. Trước sự im lặng của họ, bạn hãy nghĩ rằng, tâm hồn họ đang lắng xuống vì vẻ đẹp của cảnh vật và nét đẹp của những vần thơ. Và lúc này, cảm xúc chưa kịp thốt nên lời đó chính là sự lặng im.

Khi một ai đó gọi đến cho bạn, không nghe thấy một lời nào. Mà từ đầu dây bên kia bạn chỉ nghe thấy tiếng khóc nấc của người bạn thân của bạn. Hãy im lặng, đừng vội hỏi vì sao như thế. Im lặng lúc này cần thiết hơn bất cứ lúc nào. Bạn của bạn chưa nói lý do lúc này không có nghĩa là không nói. Họ làm thế lúc này không phải vì họ muốn bạn biết ngay đã có chuyện gì xảy ra với họ. Mà họ làm thế chỉ đơn giản họ muốn bạn biết rằng họ đang khóc vì gặp phải một chuyện không vui.
Im lặng lúc này cũng đã đủ để làm nên một sự chia sẻ rồi.
Khi một câu hỏi của bạn đặt ra và cuộc sống ném trả lại bạn sự lặng im thay cho câu trả lời. Hỡi bạn mến, hãy đừng vội nghĩ rằng cuộc sống đang thờ ơ và thế giới đang quay lưng lại với bạn. Bởi chính lúc này đây cuộc sống đang dạy cho bạn bài học về sự lặng im. Từ khoảng lặng ấy, bạn sẽ thấy được nhiều hơn bạn nghĩ.
Khi bạn nói bạn quý mến một ai đó mà không nhận lại được một lời nói nào tương tự ngoài sự lặng im. Bạn đừng nghĩ rằng câu nói mình vừa nói ra không có giá trị. Bởi có thể sự im lặng không phải là một câu trả lời bạn đang mong đợi, nhưng bạn hãy tin rằng câu nói đó không tan trong hư vô mà nó đã thấm rất nhiều vào người nghe. Vì vậy, hãy im lặng nhiều thêm chút nữa để lắng nghe thấy sự yêu thương và để thấy mình được yêu thương.
Hãy đón nhận những người đến trong đời bạn một cách vô điều kiện. Đừng đòi hỏi hay suy xét. Trước một sự lặng im cần thiết đủ dài, bạn hãy tận dụng suy nghĩ và coi đó là một món quà nhỏ mà cuộc sống dành tặng bạn.
Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 8 tháng 7, 2013

MAY MÀ LẤY ĐƯỢC VỢ... XẤU:D

Mụ và bạn te tái lao vào khi ngó thấy biển đại hạ giá mùa hè.Ái chà chà, chao ôi là mẫu mã , đẹp , rẻ kinh hoàng!.Mỗi mụ ôm trên tay một ôm nặng lò dò vào phòng  thử thử ngắm ngắm, toát bồ hôi bồ kê chui vào tuột ra ,rồi...còng lưng xị mặt ra... treo giả tuốt luốt  cho người ta,không mua được lấy dù là một thứ .Bạn càu nhàu , vầy mới biết mình ..già xấu lắm rồi huhu.Mụ ...tũn mặt xuống tinh thần đến độ chả buồn mở miệng .Nhưng...rảo bước ra đến cửa ,  tươi dư hoa, hớn hở mụ la to.Nầy anh, anh phải biết bố con anh là ..may mắn cực ý nhá!May mà bố  lấy được ... VỢ XẤU  đó, chứ mà chân dài nõn nường dư vợ người ta thì..cầm chắc mấy  bố con ... ăn cháo suốt tháng rồi! :-))
Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2013

XIN CHỮ KÍ:D

Vừa rồi liên hoan phim ở thành phố điện ảnh Karlovy Vary gần nhà mụ lờ có cả ...ÔNG SAO   JOHN TRAVOLTA  góp mặt :D.Con trai mụ ngưỡng mộ ÔNG SAO  ý lắm  cứ suýt soa không xin được chữ kí ...:D
Mụ ...nghiêm nghị ,  đành rằng ông ý  diễn rất hay, phim nào mẹ cũng thích, dưng ông ý ....xí trai hơn bố mình là cái chắc !!!:D
Liếc  mặt bố cháu nở nang sáng  rỡ.Mụ tủm tỉm.Ùm ,cánh chị em ta kiệm gì thì kiệm, kiệm  làm  gì mấy nhời có cánh  cho mấy  gã ý...trẻ lâu .Bữa chiều nay kiểu gì gã cũng...mặc váy giúp mụ  :D
Là nói thế chứ mụ...cũng lãng mạn phết đới .Mụ cũng  ao ước tự lâu rằng sẽ có một ngày mụ được gặp ANGELINA JOLIE để xin chữ kí.Mà không, mơ thì mơ cao vút luôn đi, mụ mơ được chụp hình cùng cô ấy cơ  ....Xem ra mụ thật vẫn  còn rất ...tèn tén ten :-))
Đọc tiếp ...

TÙNG BÊ:D

Dòm  album cũ,thằng cu nhà mụ lờ hồi bé còi cọc chậm nhớn  lắm ý .Chỉ thấy... đầu với mắt, đít cõng  thêm cái bỉm dầy kịch mà vẫn ..tùng bê :D.Mụ lờ mắt  ...lườm bố ẻm , miệng cằn nhằn, chả hiểu  mầy xấu vầy  giống ai hử con ?! :D
Vừa buông nhời  mụ  giật mình cái thót.Ờ nhể , lắm tài thì nhiều tật .Mụ  chả tài cán gì mà tật thì ...cắt phép kể không hết.Vậy cái gien ..tùng bê này chả là từ mụ thì ...ai trồng khoai đất này ? ! :-))
Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 3 tháng 7, 2013

VẺ ĐẸP KHÓ CƯỠNG:D

Nhiều lần mụ lờ liếc qua vài trang sách , rồi khó cưỡng lại được ý muốn đọc đến tận trang cuối, mụ...thức suốt đêm luôn.(là nói hồi trẻ, chứ giờ đầu bí rị, mụ đọc một cuốn cả tháng cơ ý  :D)
Mấy  lần qua nhà bạn thấy mùi phở thơm nức mũi, mụ..khó cưỡng được  cái ý nhào dô xin bát, cho dù  mụ vừa xơi  căng bụng    bên nhà.
Giờ  cứ thấy la liệt tít   ...VẺ ĐẸP KHÓ CƯỠNG của thiếu nữ:D
 VẺ ĐẸP KHÓ CƯỠNG của bà mẹ ..dăm ba bảy    con:D .
 VẺ ĐẸP KHÓ CƯỠNG của ..mĩ nhân.. tuổi khỉ, lộn tuổi mèo(:D).
Rồi, giật nảy cả người với ...  NÓNG BỎNG KHÓ CƯỠNG!
Ôi da da  !!!:D
Ai không tin  thì cứ gõ thử lên gu cụm từ ấy mà xem nhá:D 
Mụ  lờ cà rốt    ngẫm ngợi hoài  mà vẫn  chửa tìm ra   VẺ ĐẸP KHÓ CƯỠNG  là ý   gì vậy ?Có vẻ như óc  mụ thật là .. đen tối lắm !  :-))
Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 2 tháng 7, 2013

LẠI CHUYỆN ÁN TỬ

Chị vợ đầu độc chồng  bị tòa tối cao tuyên án tử.
Tôi đã rất mong bà cụ mẹ chồng nghĩ lại mà xin giảm án cho chị ta  vì hai đứa cháu nội.Lần này, tòa vẫn xử y án. Bà cụ là người  có thể cứu được mẹ cho hai đứa cháu mình nhưng ..cụ còn chìm ngập trong  đau đớn khôn nguôi lúc tỉnh khi mê  ..không thể ...sáng suốt mà nghĩ thêm gì .Rồi quãng đời còn lại..cụ ..có khi nào được thanh thản ?! Tội nghiệp !!!
Thêm tin tử tù Đức Nghĩa sắp phải thi hành án.Có thể hình dung   cảnh  sống mà như chết của  bà mẹ của Nghĩa bây giờ ...Xót xa!!!
Nghĩa đã giết bố  mẹ mình , cứa vào tim  chị gái !
Báo đăng hình Nghĩa gầy rộc , thất thần...Tôi như  quên tội ác gớm ghiếc của Nghĩa ...Cứ thấy ...thương xót gia đình ấy ...!
Gía kể thân nhân người bị hại mở lượng hải hà  mà xin giảm án  cho Nghĩa .Không, cũng không hẳn  là tha cho Nghĩa.Mà là ...cứu lấy mẹ Nghĩa .....!
Tất nhiên, đặt mình thử ở  vị trí  gia đình  người bị hại...tôi ...cũng chả dám chắc điều gì.Nghĩa đã hành động thật man rợ mất tính người....Nhưng...sao trong lòng cứ nghĩ vẩn vơ, cứ  mong  ...!
Vừa nãy lại ngó chuyện ở Bình Định , con quấy giấc ngủ trưa mà ... bố..chém con mấy nhát may không chết.Báo ghi rõ là bố ấy bị tâm thần rối loạn..mà rồi sao vẫn xử  7 năm tù thay vì cho đi bệnh viện chữa trị?!.Đọc thấy ấm ớ, chả hiểu nổi....
 http://www.vietgiaitri.com/xa-hoi/phap-luat/2013/06/con-quay-giac-ngu-trua-cha-rut-dao-dam-lien-may-nhat/

Rồi lại có tin hai cháu bé đang chơi trong sân bị người hàng xóm .. nhào vô chém .Người ấy trước đó đã có biểu hiện bất thường được cảnh báo , mà thân nhân không lắng nghe ...
 http://www.vietgiaitri.com/xa-hoi/su-kien-noi-bat/2013/07/ten-sat-nhan-tu-banh-mat-thi-dau-mat-troi/

Ngày càng dày đặc những tin giết người vì những lí do rất ..quái dị .Ngoài nguyên nhân  đạo đức suy đồi,liệu có phải có quá nhiều người bị chứng rối loạn  tâm thần mà không được phát hiện và  chữa trị  ?! 

 Cứ thấy thương quá  những thân nhân  phải gánh chịu  đớn đau  hết quãng đời còn lại  !:-(

Đọc tiếp ...

TỘI ÁC VÀ TRỪNG PHẠT:D

Gái cưng chống nạnh mặt phừng phừng .
Mẹ ác !.Không mua cho con cái đồ chơi này thì mẹ....đừng có hòng ...ôm con đi ngủ nữa nhé!!!
Mụ lờ choàng dậy toát mồ hôi .Hú vía.Ra chỉ là mơ.
Ờ, dưng  liệu có khi nào  ả Yêu tinh , ý lộn , Yêu Lắm Cơ của mụ nó  biết ...đáo để dư thế không nhỉ?! Suy từ mụ, nếu ..nếu được bé lại dư ả, nhất định mụ...mụ sẽ làm thế ! :D
Mụ thử hình dung cảnh một  ngày bị ả ...phạt . Không được ôm ả ,hít hà mùi da thịt trẻ thơ non nớt của ả ....Buột miệng mụ thét to.
Ả kia! dư thế là tội ác !!!:-))
Đọc tiếp ...

NGOẠI TỐT HƠN NỘI? :D

Nhớ em Moido  xinh đẹp của làng Mul vui thích   khoe con trai em ý sống NỘI TÂM  lắm lắm.Mụ lờ ngẫm thấy ..sao sao ấy.Trước nay ai mà chả biết hàng NGOẠI  tốt hơn hàng NỘI? ai mà chả nghĩ ... NHÀ NGOẠI  tốt hơn NHÀ NỘI ? :D.
Vậy mà  người ..NỘI TÂM  lại ...lại... hay hơn người...NGOẠI... TÂM( dùng từ này nghe ..nghịch tai nhỉ, nhưng ..từ nào mới đúng ?) hay sao?!
 Chả có nhẽ ? :-))
Đọc tiếp ...

ĐÚNG LÚC ĐÚNG CHỖ:D

Ngày bé tính lốp bốp thường bị mẹ mắng, rằng  dù là  nói đúng nói thật , thì cũng phải luôn nhớ đúng lúc đúng chỗ chứ mà bạ đâu nói đấy chỉ tổ mất lòng (vớ vẩn còn mất răng- là mụ nghĩ nhảm thêm thế :D) con ơi!

Hôm nay , mụ lờ  căm hờn nhìn ...đám  tóc rụng tơi tả dưới sàn, ngày nào cũng ..è cổ  cong mông hút chúng.Thấy sao mà đúng quá.Tóc mụ,  bạc không đúng lúc(tròm trèm bốn chục đã đổ màu :() đành rồi . Mà sao  ..sao  không ...biết điều mà  ở  đúng chỗ  đi  thì  có phải được mụ nâng niu bao nhiêu không ?!:-))
Đọc tiếp ...