Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2012

Đôi khi cũng cần ..diễn:D

Bữa truớc xã đi về tay cúm rúm cái bát nhựa nhỏ, hớn hở khoe anh đi ăn  thấy họ  bán súp dạ dày như hồi xưa chúng mình mới quen nhau hay đi ăn đó,anh mua về cho em nà.Mình trót kềnh một bụng cơm với hai  trứng luộc rồi(vắng xã là tuyền  ăn thế thôi, đủ chất lại ...đẹp da ),hít hít vài cái , rồi bảo để dành chiều em ..xơi.
Thế rồi chiều đến lại cơm  no ruợu  say, quên béng đi.Hôm sau thấy bát vẫn ở nguyên góc bếp, chả  ăn đuợc nữa, đổ đi rồi  lại còn tham  tiếc cái bát nhựa,giữ lại  cho gái cưng chơi.
Chiều tối tháy bát trong...sọt rác.Huhu, chả hiểu , xã tui có... có....chửi thề khi quẳng cái bát đi không nữa .Tự hứa với lòng, sẽ không có lần sau vụng về dư thế đâu.Mình nhất định sẽ ..diễn vở  mặt tuơi hớn hở  sì sà sì  sụp cho coi, dù có... nổ bụng ra cũng ráng ..Cơ mà ..liệu còn có lần sau ?
Đọc tiếp ...

Cứ ngỡ .( rinh bên bạn Sắc không)

M
for everyone

Cứ ngỡ, căn nhà anh đã ở hơn năm chục năm, chẳng ai tranh chấp, hẳn là nhà của gia đình anh rồi. Vậy mà chỉ một tờ quyết định trên trời rơi xuống, căn nhà phải giao lại cho một doanh nghiệp ? Còn cả gia đình dọn lên căn hộ chung cư ! Hóa ra, năm mươi mấy năm chỉ khẳng định độ dài của thời gian chứ không chắc là an cư. Hôm nay là nhà của mình, ngày mai chưa hẳn. Cuộc sống quả thật bấp bênh.

Cứ ngỡ, bài luận cứ với lập luận chặt chẽ, chứng cứ đầy đủ chắc hẳn “ cãi” vụ án này sẽ thành công. Vậy mà, quan tòa chẳng thèm nghe. Tất nhiên, bài luận cứ vứt vào sọt rác và ta nhận thất bại nặng nề. Mới hay, thành công và thất bại chẳng thể tính trước được. Thôi thì, mưu sự tại ta, thành sự tại quan tòa. Nghĩ thế để không buồn.

Cứ ngỡ, với quyền lực về tài chính, quan hệ xã hội rộng, bạn bè là quan chức cấp cao, ít ai bì kịp, một lời phát ra cả chục tờ báo đăng lại. Nghe tên, nhiều người trong giới phải kiêng nể. Ai chả nói, sự nghiệp của ông sẽ càng ngày càng phất. Vậy mà, giờ trước ông còn hùng hổ phát biểu chỉ đạo hội nghị, giờ sau lại bị bắt vì nghi có hành vi gian lận trong lĩnh vực ông đang thống trị. Hóa ra, cái tự do với vòng lao lý chỉ cách nhau gang tấc, chẳng ai có thể ngờ được. Điều ông mong, bây giờ được về nhà với vợ và con. Chỉ đơn giản vậy thôi nhưng lại ngoài tầm tay ông rồi. Mới hay, uy quyền chỉ là phù du, có đó và cũng mất đó.

  Cứ ngỡ hôm qua thôi, ta được mệnh danh là đại gia, tài sản cỡ vài trăm tỉ, chẳng nợ tiền của ai, cho bạn hữu mượn vài tỉ là chuyện thường. Vậy mà, bỗng chốc trắng tay, ta phải làm thuê cho người khác để kiếm tiền độ nhật, nuôi vợ con. Mới hiểu, thịnh suy chẳng ai ngờ được.

Cứ ngỡ, bạn bè mỗi sáng gặp nhau, bên ly cà phê tán gẫu. Chia tay rồi mai gặp lại. Vậy mà chiều nghe điện thoại, bạn vừa qua đời do tai nạn giao thông!  Sửng sốt, ngỡ ngàng. Mới hay, bình an và tai họa chẳng thề nào nói trước được. Sinh tử sao thật mong manh.

Cứ ngỡ, hai vợ chồng sống với nhau gần bốn chục năm, con cái đều trưởng thành. Đi đâu ông bà cũng tay trong tay. Tóc bạc rồi vẫn gọi nhau là anh, em. Hàng xóm tấm tắc khen họ thật hạnh phúc, Bất ngờ, ông bà ra tòa ly hôn. Chẳng ai hiểu nổi. Hóa ra thời gian dài chung sống bên nhau cho dù tóc đã bạc vẫn không hẳn là chắc chẳn. Mới thấy, hạnh phúc mong manh quá.     

Cứ ngỡ, anh học cao hiểu rộng, biết nhiều, bằng cấp mấy cái, là thần tượng của chị. Chị nhận anh làm chồng vì nghĩ anh sẽ là người chồng mẫu mực, hết lòng thương yêu vợ con. Sau bao năm chung sống, anh “phù phép” biến căn nhà mà vợ chồng đang ở chuyển sang  tên người khác. Để rồi khi ly hôn, vợ anh tay trắng. Cô thở dài vì sự nhẹ dạ cả tin của mình. Hóa ra, bằng cấp cao thì thủ đoạn càng tinh vi, lừa cả người cùng chung chăn gối với mình.

Cứ ngỡ làm việc kiếm thật nhiều tiền, tạo ra nhiều của cải để cho con cháu hưởng. Vậy mà chúng là loại phá gia chi tử. Hóa ra, không phải cứ có tiền nhiều ắt con cái sẽ ngoan. Chúng không có phước cũng không thể hưởng được. Người ta nói, để phước đức cho con cháu là tốt nhất. Hữu phúc đức vị lai mà.

Cuộc đời còn bao nhiêu chuyện mà ta cứ ngỡ hôm nay tốt đẹp ngày mai cũng vậy. Tuy nhiên lại trái ngược hẳn, khiến ta thất vọng. Có người nói, hiện tại là thực, tương lai không hẳn là thực, vì thế nếu ngày mai xảy ra chuyện không như ta ngỡ thì cũng đừng nên phiền não làm gì. Bởi cuộc đời có bao giờ thuận theo mọi ý muốn của ta đâu.

Đúng là vạn pháp vô thường.


Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2012

"Những điều cần cho tâm hồn, lúc bụng no mới nghĩ tới đuợc..."

Đọc tiếp ...

Tha thiết sống, bất chấp yêu ghét, lau sậy cũng trổ bông. Bông cũng không níu kéo bất cứ cái nhìn nào. Lơ thơ. Nhợt nhạt. Chỉ trẻ con là chờ đợi mùa bông chín, mùa gió chướng thổi sòng, mùa áo mới, mùa Tết. Mảnh mai mình hạc, bông lau vươn cao óng mượt, trắng muốt giữa ngút ngàn bông sậy bạc đầu, chảy thành dòng rập rờn trong gió. Trên cái nền dòng sông bông chín, ông trời mặc sức vẽ gió, vẽ nắng lên. Bông lau, sậy đẹp nhất là lúc đang tàn, lúc đang phai. Dường như có vài thứ giống vậy, như mùa thu, pháo hoa, giao thừa, tiếng chuông chùa… lúc đẹp là lúc mất. Chẳng hiểu đẹp để mất hay vì biết sẽ mất nên đẹp. Gió chướng thông ngọn thì bông sậy lìa cây, vào khi ngọt ngào và mỹ miều nhất, rút lui, buông bỏ vào lúc vinh quang nhất. Nên tôi, trong vai người đứng ngắm phải ngẩn ngơ nhớ tiếc. Đôi lúc nghĩ, có người nào dám và được rời đi nhẹ nhỏm như cái bông sậy nhỏ nhoi này? Trích CHẬP CHỜN LAU SẬY - Ngọc Tư

Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 17 tháng 10, 2012

"Nói về thành kiến thì ai cũng có một kho. Xưa tôi ghét những người mua bán ve chai, do đã gặp vài người tiện tay ăn cắp vặt. Thằng bạn nhỏ ra đời, ông trời cho tôi nhiều hơn tôi tưởng. Những buổi trưa thấy mấy chị ve chai lầm lũi ngang qua, nắng mưa oằn cả hai cần xé, tôi bỗng nghĩ chẳng may tôi phải ra đường mưu sinh bằng cách đó, tôi cũng sẽ phạm lỗi, biết đâu chừng… Cực khổ cỡ nào tôi cũng chịu được, kể cả đói lạnh, nhưng con tôi thèm thịt đến nỗi đang sốt dầm dề mà được ăn cháo trắng với thịt nướng là tỉnh trân, thì tôi cũng sẵn sàng đánh cắp cái chảo, hay mớ sắt vụn, đoạn ống nước cũ… để đem về cho con một bữa ngon. Nói vậy là tôi phủi sạch trơn cái câu ông bà dạy “nghèo cho sạch, rách cho thơm”, nhưng nghèo hay rách thì không giày vò và réo gọi như… đói. Lúc cuộc sống khắc nghiệt buộc người đi chênh vênh lằn ranh tử tế và không tử tế, họ bước chệch choạc cũng là chuyện tự nhiên. Có ở dưới ao mới biết không cách nào không ướt áo. Chấp nhận những gì khác mình đã quá khó, nói chi tới yêu thương. " Trích SƯ TỬ KHÔNG ĂN CỎ -Ngọc Tư

Đọc tiếp ...

Sách giấy muôn năm:D

Leo mạng , nghe nhạc thích, xem phim thích , chát chít lại càng thích.Ấy mà riêng đọc truyện thì...không thích mấy.
Máy hôm ngồi dòm lại Cội Rễ , đuợc ít chuơng thôi mà đau lưng quá thể, tận giờ chưa hết .Chưa kể , mất... suớng lắm.Đành rằng không mất tiền mua sách, nhưng ..có cái gì  sánh nổi cái thú nằm uờn trên giuờng chăn êm đệm ấm, lật giở từng trang , súyt soa  đồng cảm như...thấm tận mạch máu vậy
Tối  qua mình nghía YÊU NGUỜI NGÓNG NÚI của NT, thấy ...thuơng quá đi...nghẹn ngào  quá đi...Lay vai xã đang đọc báo, bảo, này anh, đọc đi, đọc thử đi, tòan ngắn ngắn vài trang thôi( gã này luời đọc lắm ý)..Xã bảo, thì... em đọc luôn anh  nghe.Ôi da, đọc truyện, lại còn truỵen của NT mà lại bảo đọc cho nghe.Thà bằng  kể chuyện cổ tích  ru trẻ ..bố   ngủ cho xong.CHán , nhưng nể xã, mụ lem vẫn cất giọng trầm bổng du duơng  mong hòng chia sẻ với xã, truyện MUA VÀI ĐỒNG NHỚ .
Ai dè, nhè đúng  lúc mụ đang xúc cảm dâng cao dững muốn ...sụt sịt ,gã kia quay ra cuời khanh khách với con nhỏ lúc ấy đang xem pingu.Bực không chịu đuợc, mụ lem uớc..uớc gì đuợc ..củng cái rõ kêu vô đầu gã , như hồi xưa chị mụ củng mụ vì cái tội ngu lâu giảng bài  mãi chả  hiểu
Vậy mà còn đòi làm tri kỷ của mụ nữa , không biết xấu !
Đọc tiếp ...

Uớc mơ nuớc nôi tràn trề

Hồi xưa nhà mình ở một phố cổ .Nhà hình ống chạy dài phố nọ cổng sau quay ra phố kia.Truớc là của một chủ , sau nhà nuớc láy chia cho ba hộ dân.Nhà mình sống trên căn gác xép phía trên , chật chội nóng nực với mái tôn cơi nới, đâu như hơn chục mét vuông với 5 nhân mạng.
Mình đã nói rồi ,cái khốn khó thời bao cấp ai cũng như ai, chả nói làm gì.Mà nhà mình khốn khổ muôn phần vì cái ...tình làng nghĩa  xóm kìa.
Đây chỉ là chuyện nhỏ nhặt nhất.Ba hộ chung một đuờng ống nuớc.Những năm tám mấy  đó Hà Nội  thiếu nuớc vô cùng, hàng ngày họ bơm cho vài tiếng.Nếu mà bíết điều nhìn nhau thì chắc cũng tạm đủ.Nhưng , không hiểu làm sao mà hai hộ hàng xóm kia cứ nhát định hành xử y chang nhau  , là họ mở vòi vào xô chậu rồi cứ thế để chảy tràn trề xuống sân.Xin nói kĩ hơn là nhà mình cuối đuờng ống, chỗ thấp nhất, nên ....khốn nạn thân mình, tòan phải liều mạng cùi , trèo từ sân thuợng xuống mái nhà tắm , rồi bám víu vào tuờng , tuột cho khéo xuống sân đầy rêu phủ, len lén như ...con ăn cắp khóa cái vòi lại để mong hóng chút nuớc dùng kẻo sắp chiều mẹ về cơm nuớc .Ấy thế  mà rồi , cứ thò lên chạy xuống mảnh sân sau   hứng đuợc tí teo là rồi lại tịt.  Chạy lên nhà ngó xuống  lại thấy ... nuớc nhà nguời ta đang tiếp tục tràn trề xuống rãnh cống thải ...
Sau này, mình vẫn thường thấy  những vị  vì hám lợi mà chơi không đẹp.Chuyện ấy còn hiểu  đuợc.Mà mình mãi chả hiểu lí do , làm sao mà chị  hàng xóm quí hóa kia, lại nỡ chơi ác với nhà mình đến thế, họ đuợc cái gì đâu ?!.Cái nhà tầng duới thì mình đã hiểu, họ muốn bằng mọi giá o ép hòng buộc nhà mình phải bán nhà giá rẻ cho họ  đi chỗ khác mà sống.Còn cái nhà kia, chị ấy thậm chí còn là bạn học với anh trai mình(dạo ấy đã đi xa ), tại sao chị làm thế, mà chị còn là sinh viên học rát giỏi nữa kìa ? Tận bây giờ vẫn chả nghĩ ra câu trả lời.Gía mà đuợc gặp lại chị ấy, nhát định mình sẽ hỏi , tại sao ?
Đọc tiếp ...

"Hai muơi bảy tuổi vẫn yêu, vẫn tin rằng cuộc đời này màu hồng(mà tới một cái tuổi nào sẽ thấy nó đen thui) nên vẫn thích viết về những nguời tốt.Có điều những nguời đó sẽ không sung suớng vì tôi nghĩ, tốt mà đuợc đền đáp thì nguời đời rủ nhau đi sống tốt hết rồi" Nguỹen Ngọc Tư.

Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

Làm nguời thật khó ( xin bạn Phutang)

Đại sư Tinh Vân có một người đệ tử, sau khi tốt nghiệp đại học liền học thạc sĩ, rồi lại học tiến sĩ, sau nhiều năm đèn sách cuối cùng cũng đã hoàn thành luận án tiến sĩ nên vô cùng mừng vui.
Một hôm người đệ tử này trở về, thưa với Đại sư. Thưa thầy nay con đã có học vị tiến sĩ rồi, sau này con phải học những gì nữa? Ngài Tinh Vân bảo: Học làm người, học làm người là việc học suốt đời chẳng thể nào tốt nghiệp được.


 1. Thứ nhất , “học nhận lỗi”.
Con người thường không chịu nhận lỗi lầm về mình, tất cả mọi lỗi lầm đều đổ cho người khác, cho rằng bản thân mình mới đúng, thật ra không biết nhận lỗi chính là một lỗi lầm lớn.

2. Thứ hai, “học nhu hòa”.
Răng người ta rất cứng, lưỡi người ta rất mềm, đi hết cuộc đời răng người ta lại rụng hết, nhưng lưỡi thì vẫn còn nguyên, cho nên cần phải học mềm mỏng, nhu hòa thì đời con người ta mới có thể tồn tại lâu dài được. Tâm nhu hòa là một tiến bộ lớn trong việc tu tập.

3. Thứ ba, ” học nhẫn nhục”.
Thế gian này nếu nhẫn được một chút thì sóng yên bể lặng, lùi một bước biển rộng trời cao. Nhẫn, vạn sự được tiêu trừ. Nhẫn chính là biết xử sự, biết hóa giải, dùng trí tuệ và năng lực làm cho chuyện lớn hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không.

4. Thứ tư, “học thấu hiểu”.
Thiếu thấu hiểu nhau sẽ nảy sinh những thị phi, tranh chấp, hiểu lầm. Mọi người nên thấu hiểu thông cảm lẫn nhau, để giúp đỡ lẫn nhau. Không thông cảm lẫn nhau làm sao có thể hòa bình được?

5. Thứ năm, “học buông bỏ”.
Cuộc đời như một chiếc vali, lúc cần thì xách lên, không cần dùng nữa thì đặt nó xuống, lúc cần đặt xuống thì lại không đặt xuống, giống như kéo một túi hành lý nặng nề không tự tại chút nào cả.
Năm tháng cuộc đời có hạn, nhận lỗi, tôn trọng, bao dung, mới làm cho người ta chấp nhận mình, biết buông bỏ thì mới tự tại được!

6. Thứ sáu, “học cảm động”. Nhìn thấy ưu điểm của người khác chúng ta nên hoan hỷ, nhìn thấy điều không may của người khác nên cảm động. Cảm động là tâm thương yêu, tâm Bồ tát, tâm Bồ đề; trong cuộc đời mấy mươi năm của tôi, có rất nhiều câu chuyện, nhiều lời nói làm tôi cảm động, cho nên tôi cũng rất nỗ lực tìm cách làm cho người khác cảm động.

7. Thứ bảy, “học sinh tồn”.
Để sinh tồn, chúng ta phải duy trì bảo vệ thân thể khỏe mạnh; thân thể khỏe mạnh không những có lợi cho bản thân, mà còn làm cho gia đình, bạn bè yên tâm, cho nên đó cũng là hành vi hiếu đễ với người thân.
st
Đọc tiếp ...

Nỗi khổ của kẻ nhạy cảm ( xin bên chị Biengbiec :D)

Nhà văn Slawomir Mrozek

Nỗi khổ của kẻ nhạy cảm

    Năm phút trước khi tầu chạy tôi tìm được khoang của mình trên toa nằm. May cho tôi, chỉ một giường có người, không kể giường của tôi, cho nên tôi mới bụng bảo dạ, đêm nay rồi mình sẽ được ngủ ngon đây. Một gã hành khách đang nằm trên chiếc giường thứ hai, gã đắp chăn tới sát cằm, cái mũi nhọn hoắt và nhợt nhạt của gã trồi hẳn lên.

    Một lát sau tôi chẳng thèm để mắt tới gã nữa, bởi khi tôi nói: “Xin chào” thì chả thấy gã trả lời chi cả - càng hay, thế có nghĩa là gã đã ngủ rồi, tôi khỏi phải làm nghĩa vụ của một bạn đồng hành - tôi ngồi xuống chiếc giường dưới, đoạn thay quần áo.

    - Anh có hút thuốc không đấy? - tôi nghe giọng nói từ giường trên.

    - Cám ơn, không.

    - Tôi không chịu được khói thuốc đâu.

    - Ông có thể yên tâm, tôi không hút thuốc.

    - Anh mà hút thì tôi không tài nào chịu nổi đâu. Phổi tôi nhậy cảm lắm.

    - Tôi thông cảm, nhưng ông khỏi lo.

    - Hay là anh vẫn hút, anh chỉ cai lúc này thôi. Nửa đêm phát thèm thì anh không nhịn được nữa.

    - Không thể có chuyện đó, vì chưa bao giờ tôi hút thuốc.

    Gã im bặt. Tôi cởi tất.

    - Hay là anh bắt đầu.

    - Cái gì cơ?

    - Hút thuốc. Có ối người mãi tận về già mới bắt đầu hút thuốc cơ đấy.

    - Tôi không có ý định như vậy.

    - Nói một đường, nhưng sau đó có khi lại làm một nẻo cũng nên. Tôi là tôi không có chịu được như thế đâu nhá.

    - Vả lại tôi làm gì có thuốc lá trong người hả ông.

    - Thì anh đi xin của nhân viên kiểm tra vé tầu.

    - Tôi làm sao mà biết được, ông ta có hút thuốc hay không.

    - Thế ông ấy mà hút thì sao nào?

    - Thì lúc đó tôi sẽ ra ngoài hành lang, không được hút thuốc trong khoang tầu cơ mà.

    - Lúc đó cửa ra hành lang mà bị kẹt thì sao?

    - Chẳng sao cả, vì tôi đang không hút thuốc, chưa bao giờ hút thuốc và không có ý định bắt đầu hút thuốc. Chúc ông ngủ ngon.

    Tôi nói “chúc ông ngủ ngon” khí sớm, vì còn chiếc áo sơ mi và quần đông xuân tôi chưa thay. Có điều tôi muốn cắt phăng câu chuyện.


    Tôi đạt được ý đồ của mình, phải cái chẳng được bao lâu. Tôi vừa mới kịp cởi xong chiếc áo sơ mi thì gã kia lại lên tiếng.

    - Anh không tắt đèn hả?

    - Tôi khắc tắt, nhưng phải thay xong quần áo cái đã.

    - Có một số người thích đọc sách trước lúc đi ngủ, còn tôi thì lúc đó không ngủ được. Tôi nhậy cảm với ánh sáng ghê lắm.

    - Tôi mù chữ, thưa ông.

    - Thì anh có thể xem tranh.

    - Làm gì có hoạ báo mà xem.

    - Vậy còn ảnh thì sao? Làm gì anh chẳng có ảnh vợ trong người, anh không ngắm ảnh vợ mình trước khi đi ngủ đấy chắc?

    - Tôi ly hôn rồi.

    - Thì còn các con.

    - Tôi không có con.

    - Ai mà chả có bà con ruột rà.

    - Không, tôi không hề có một tấm ảnh nào cả. Ông có muốn kiểm tra người tôi không nào?

    - Một khi không có ảnh thì nhất định anh sẽ đi soi gương để xem mụn mọc trên mặt mình, hoặc là... Còn tôi không chịu nổi...

    Gã không kịp nói hết câu, vì tôi tắt đèn. Gã thở dài, khoang tầu im lặng, nhưng tôi vừa vào giấc chiêm bao thì một câu hỏi đập vào tai tôi:

    - Anh không ngáy hay sao?

    - Không.

    - Vì sao?

    - Vốn dĩ là vậy.

    - Lạ thật, nhìn chung con người ta ai mà chẳng ngáy, mà ngáy là làm phiền tôi. Tai tôi cực kỳ nhậy cảm.

    - Rất tiếc, tôi chẳng thể chiều tai ông.

    - Anh có dám chắc là anh không ngáy hay không nào?

    - Chắc hơn cả đinh đóng cột là đằng khác. Có điều bây giờ thì xin ông hãy cho phép tôi chợp mắt, tôi mệt rũ người rồi.

    Gã thuận ý. Thình lình ánh đèn chói mắt và tay người giật giật vai tôi làm tôi tỉnh giấc.


    - Anh bạn ơi, anh bạn ơi!

    Tôi nhìn thấy cái mũi nhọn hoắt của gã gí sát mặt tôi. Từ giường trên gã nhoài người xuống phía dưới, gã kéo cánh tay áo ngủ của tôi.

    - Anh bạn ơi, anh mà không hút thuốc, không ngáy và không để đèn sáng thì đích thực anh làm cái gì nào?

    - Ông muốn biết hả?

    - Vâng! Đường nào thì anh cũng phải làm cái gì đó chứ, chỉ tội tôi chưa biết đó là cái gì thôi. Điều này khiến tôi trằn trọc, không ngủ được.

    - Tôi bóp cổ!

    - Cái gì cơ?

    - Tôi bóp cổ. Bằng tay không, hoặc dùng dây. Ông không nghe người ta nói về “tên bóp cổ người trên tầu tốc hành đêm” khét tiếng hay sao? Hắn thường hoạt động trên tuyến đường này. Hắn mua vé toa nằm như mọi hành khách vô tội, đến nửa đêm thì hắn đi bóp cổ người.

    Đương nhiên hắn thích bóp cổ vào lúc trong khoang tầu ngoài hắn và nạn nhân ra không có một ai. Đó là tên hung đồ, và tên hung đồ này chính là tôi.

    Tôi được yên thân cho tới sáng. Lúc rạng đông, tôi ra ngoài đi vệ sinh, tôi bắt gặp gã ngoài hành lang, mặc áo khoác, mang theo va li.

    Suốt đêm qua gã ngồi lì trên chiếc va li của mình. Nom thấy tôi gã đứng dậy, lôi chiếc va li theo sau, lảng sang đầu bên kia hành lang toa tầu.

    Tôi thấy mủi lòng. Cuộc sống của những kẻ nhạy cảm thật chẳng dễ dàng chi.
Slawomir Mrozek
Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2012

MỘT CHUỴỆN CÓ THẬT (ST truyện ANDERSEN)

Một chuyện có thật

Thật là một câu chuyện rùng rợn! Mụ gà mái già ở bên làng, nơi diễn ra tấn thảm kịch kêu lên như vậy. Sân khấu của câu chuyện rùng rợn ấy là một cái chuồng gà. Thật là đêm qua tôi sợ chẳng dám nhủ một mình. May sao chúng tôi lại đậu đông cả trên cùng một cầu.
Rồi mụ bèn kể lể sự biến ấy với một giọng làm cho cử toạ, kể cả lão gà sống có bộ mào rủ, cũng phải sợ dựng đứng cả lông lên.
- Việc ấy xảy ra trong chuồng gà, bên cạnh chuồng tôi. Mặt trời lặn, bọn bà mái leo cả lên cầu. Trong bọn có cô ả lông trắng, chân ngắn, đẻ trứng rất đều, và xưa nay chưa từng có điều tiếng gì. Leo lên đến cầu, ả ta bèn lấy mỏ rỉa lông. Một cái lông nhỏ rơi ra, ả lẩm bẩm : Thế là mình lại rụng mất lông rồi! ả có tính hay nói đùa; ngoài ra, như tôi đã nói, chả ai chê trách được ả ta điều gì. Sau đó ả ta ngủ thiếp đi.
Trời tối đen như mực. Bọn gà mái đậu xít vào với nhau. Một đứa, đậu gần ả mái trắng vừa nói lúc nãy, không ngủ. Mơ màng nghĩ cách sung sướng trên đời này, nó đang muốn chuyện gẫu tí chút với một đứa bạn.
- Này, đằng ấy có nghe người ta nói gì không? Tớ không muốn chỉ đích danh, nhưng một cô ả vừa thú nhận rằng đã chải lông làm đỏm. Tớ mà là gà sống thì cứ là tớ khinh đứt!
Ngay trên đầu lũ gà có vợ chồng con cái nhà cú mèo. Cả cái gia đình ấy đều rất thính tai và đã nghe thấy hết cả mọi chuyện. Cú con, mắt trợn tròn xoe, còn cú mẹ thì vỗ cánh phành phạch. Mụ bảo các con :
- Không nên rình mò nghe chuyện của ai cả. Nhưng dẫu sao ta cũng e rằng chúng bay nghe thấy cả rồi. Chính ta cũng nghe thấy hết, vì còn đôi tai thì còn vô khối là chuyện phải nghe. Dưới kia, có một cô ả gà mái mất giống đến nỗi rỉa lông để chài gà sống.
Cú đực bảo vợ :
- Coi chừng bọn trẻ con đấy. Đừng có để cho chúng nghe những chuyện ấy.
Cú mẹ đáp :
- Ừ, tôi chỉ muốn kể lại cho chị cú mèo nghe ngay bên cạnh đấy thôi. Bạn thân nhất của tôi đấy.
- Hu hú! Cả hai mụ cú mèo vừa bay về phía chuồng chim vừa rúc lên - Hu hú! Có một ả gà mái nhổ tiệt cả lông để làm đỏm với gà sống. Phen này thì cứ gọi là chết rét chứ chẳng chơi.
Đàn bồ câu gù lên :
- Ở đâu thế? ở đâu thế?
- Trong chuồng gà bên kia kìa! Việc này gần như chính tôii được trông thấy. Kể lại thì hơi khó, nhưng chuyện này có thật đấy.
Bồ câu gật gù :
- Bọn tôi tin các bác chứ!
Rồi chúng đem ngay câu chuyện sang chuồng gà bên cạnh. Chúng kể lể rằng :
- Có một mụ gà mái, người thì bảo hai cơ đấy, muốn làm ra vẻ khác thường, nhổ tiệt cả lông đi để chài gà sống. Thật là một trò chơi nguy hiểm. Như thế có thể bị cảm lạnh, hoặc lên cơn sốt, thậm chí có thể chết, và quả là cả hai đứa cũng đã chung số phận ấy rồi.
Đậy đi thôi!
Gà sống vừa bay tót lên mái chuồng vừa gáy vang lên. Lão còn hơi ngái ngủ, nhưng lão vẫn bô bô lên :
- Có ba ả mái tơ... thất tình với một gà sống, đã chết vì đau khổ... Các cô ả đã tự vặt tiệt cả lông đi. Thật là khủng khiếp. Tôi thấy cần phải loan báo cho bà con biết chuyện này.
Tất cả quang quác lên :
- Kể tiếp đi! Kể tiếp câu chuyện đi!
Bọn bà sống gáy om lên.
Thế là câu chuyện truyền từ chuồng gà này sang chuồng gà khác và cuối cùng lại trở về nơi xuất phát. Người ta đồn rằng :
- Có năm ả gà mái đã tự vặt tiệt cả lông đi để thi xem đứa nào gầy mòn đi nhất vì tương tư một anh gà trống. Sau đó chúng đánh nhau, máu me đầm đìa rồi chết cả nút. Thật là điếm nhục gia phong và lại còn lại thiệt hại lớn cho nhà chủ nữa.
ả gà mái lúc đầu đã đánh rụng một cái lông con, bây giờ không nhận ra được đấy là chuyện của chính mình, vốn đứng đắn, ả ta kêu lên :
- Nhục nhã thay cho những mụ gà mái ấy! Cũng may là cái hạng gà như thế cũng chả có mấy! Phải phổ biến rộng rãi câu chuyện này ra mới được, ta sẽ làm đủ mọi cách để truyền câu chuyện này ra nước ngoài. Thật là đáng kiếp cho những quân khốn nạn ấy!
Thế là câu chuyện được đăng dưới nhan đề :
"Một chuyện có thật"
Các bạn đã thấy chưa? Chỉ có một cái lông gà con thôi mà thành ra năm con gà mái được cơ đấy!
Hans Christian Andersen


Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 11 tháng 10, 2012

Truyện cực ngắn (ST)

1.

Cái bóng

Một nhà văn nổi tiếng có ảnh hưởng lớn đến nhiều người viết trẻ. Ông tự hào khi học trò là “bản sao” của mình vì điều đó chứng tỏ uy tín của ông ngày một lớn hơn.
Ông quên rằng vào giữa trưa cái bóng của mỗi người chỉ đủ cho chính họ, và đến chiều tối thì cái bóng cũng không còn nữa.
Có “đệ tử” đã nhận ra điều đó, cố gắng bước ra ngoài cái bóng của “sư phụ”. Và đi xa hơn.

2.

Bao thơ
Có vài cuộc họp được nhận bao thơ, bên trong ít thì vài chục, nhiều thì vài trăm ngàn. Người nhận có khi nhẹ nhàng cất vào túi xách, khi vội vàng nhét túi áo, lại có người hé ra xem, hớn hở hay thất vọng ra mặt… Nhưng nhiều người moi hết tiền ra, bao thơ vo lại vứt toẹt xuống đất.
Dù nhàu nát nhưng bao thơ không buồn vì nó đã làm tròn phận sự. Đôi khi nó còn thấy mình tử tế hơn nhiều người moi tiền từ nó.

3.

Điếc
Ông lão nghễnh ngãng nhưng đi đâu cũng nói to nói nhiều như cãi nhau.
Một lần qua nhà hàng xóm thấy con chó lao ra sủa thì lão lại mỉa mai :
- “Nhà giàu có khác, chó thức đêm canh trộm hay sao mà ban ngày ngáp lắm thế?!”.
Con chó thấy lão nói như quát, bèn lao đến đớp cho một phát.
Từ đấy lão ăn nói từ tốn hẳn.
Có những người cứ phải bị cắn như thế thì mới tỏ ra biết điều.

4.

Vu Lan
Từ sáng sớm anh chị đã rối rít chuẩn bị nhang đèn hoa trái lên cúng chùa cùng món tiền công đức khá lớn. Mẹ anh hỏi:
- “Chiều mấy giờ về để mẹ nấu cơm?”.
- Mẹ đừng chờ. Chiều tụi con ăn cơm chay nhà chùa đãi.
Xe chạy. Mẹ đứng đó tần ngần.

5.;

Phóng sinh
Rằm tháng bảy chủ nhà mời thầy chùa về tụng kinh, mua cá phóng sinh thả xuống hồ nước trước nhà.
Bữa ăn tối toàn món cá: chiên giòn, canh chua, kho tộ… liền khen ngon. Thằng con hồn nhiên khoe:
- Cá bắt trong hồ nước nhà mình đấy.
Chủ nhà vỗ đùi đánh đét:
- Hay, tay này buông tay kia vớt, nhà mình vẫn được tiếng từ bi!

6.

Mèo và Chó
Mâm cơm đậy lồng bàn vậy mà mèo vẫn cạy và tha mất khúc cá. Nó bèn lấy lồng bàn úp… mèo. Con mèo lê la khắp nhà mà không sao chui ra được. Nó yên tâm làm việc không lo mèo ăn vụng.
Chó mon men đến mâm cơm, xốc mõm vào ăn hết. Mèo nhìn thấy meo meo ầm ĩ. Nó mắng mèo: cho chừa cái tội ăn vụng, kêu gì mà kêu!
Người ta thường chỉ thấy mất khúc cá mà không thấy mất cả mâm cơm là thế.

7.


Đạo Đức
Thỏ chạy khắp khu rừng, gặp con thú nào nó cũng nói: đừng hút chích ma túy, đừng chơi bời mà bị HIV rất nguy hiểm… Gặp sư tử chưa kịp nói gì thỏ đã bị một cái tát choáng váng. Sử tử quát:
- Con điên này ngày nào cũng phê thuốc chạy lung tung nói lảm nhảm, bực mình quá!

8.

Đám giỗ
Bà mất sớm. Ông lấy vợ kế. Bà Hai không sinh con để toàn tâm chăm lo cho chồng và các con chồng, rồi các cháu nội ngoại. Mấy chục năm trôi qua như thế…
Ông bà lần lượt ra đi.
Một lần đến đám giỗ ông, nhìn lên bàn thờ chỉ thấy di ảnh của ông và bà Cả. Hỏi người nhà: vậy ai thờ bà Hai? Họ tỉnh queo: để bà ở chùa!
Thắp nhang trước bàn thờ bỗng như thấy hình bóng bà Hai vẫn ân cần bên ông.

Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 9 tháng 10, 2012

Mả hâm:D

Hai mẹ con chơi bóng .Bất chợt mẹ đá vèo cái vào chậu hoa trong  góc nhà, lại còn  buột miệng ... xin lỗi, xin lỗi.Con gái (kém miếng khó chịu  )chạy xổ ra..vuốt ve cái cây...nhựa miệng kêu ...au à au à, nói  xin lỗi , xin lỗi mãi chả chịu im cho

Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 6 tháng 10, 2012

CHIẾC LÁ SẠCH (Xin bên anh Quế )

CHIẾC LÁ SẠCH.Hiểu Kỳ
Có một thanh niên từ ngàn dặm xa xôi tìm đến đại sư Thích Tế chùa Nhiên Đăng, thưa rằng :
- Con là một thư sinh luôn biết Tam cương-Ngũ thường.. từ xưa đến nay không bao giờ biết nói những lời vu khống bịa đặt, không gây ra chuyện thị phi, nhưng không hiểu vì sao luôn có người dùng lời ác độc chưởi bới con, dùng lời bịa đặt dơ bẩn hủy nhục con. Đến hôm nay, con thật sự không chịu nổi nữa, nên con muốn vào chùa cạo tóc làm tăng để xa lánh chốn bụi hồng, xin Đại sư hãy thâu nhận đệ tử !


Đại sư Thích Tế yên lặng nghe chàng trai nói xong, bèn mỉm cười bảo rằng :
- Thí chủ hà tất vội vã, đợi bần đạo vào trong sân nhặt một chiếc lá sạch, thí chủ sẽ có thể biết được tương lai của mình và mình nên sẽ làm gì.

Đại sư dẫn chàng trai đến bên một con suối nhỏ chảy ngang qua chùa, tiện tay hái một lá trên cây xuống và bảo với một chú tiểu đi lấy dùm cho mình một cái thùng và một cái gáo múc nước.
Chú tiểu vội vàng mang thùng gỗ và chiếc gáo hồ lô đến trao cho Đại sư.
Thích Tế kẹp lấy chiếc lá sạch trong tay và bảo chàng trai :
- Thí chủ không gây ra chuyện thị phi, xa rời bụi trần, cũng giống như chiếc lá sạch trong tay bần đạo vậy.

Vừa nói, Thích Tế vừa đặt chiếc lá vào trong thùng, xong chỉ vào thùng nói :
- Nhưng hôm nay thí chủ không may gặp phải những lời chưởi bới, hủy nhục vây hãm vào trong giếng sâu khổ đau trần thế, có phải giống như chiếc lá sạch bị bỏ vào trong tận đáy thùng này hay không ?
Chàng trai thở dài gật đầu thưa :
- Thưa vâng, con chính là chiếc lá dưới đáy thùng.

Đại sư Thích Tế đặt thùng nước lên trên một tảng đá bên cạnh bờ suối, khom người múc một gáo nước dưới suối lên, nói :
- Đây là một câu chưởi bới dành cho thí chủ, với ý đồ muốn nhấn chìm thí chủ.

Vừa nói, vừa dội gáo nước lên trên chiếc lá trong thùng, chiếc lá chao động mạnh, sau đó lặng lẽ nổi lại lên mặt nước.
Đại sư khom lưng múc thêm một gáo nước kế tiếp, bảo rằng :
- Đây là câu chưởi bới độc ác của loại người thô lỗ thấp hèn dành cho thí chủ, vẫn với một mưu đồ là muốn nhấn chìm thí chủ như trước, vậy thí chủ hãy nhìn xem lần này chiếc lá sẽ như thế nào ?

Photobucket
Theo cách đã làm, Đại sư dội gáo nước lên chiếc lá, nhưng chiếc lá chỉ lắc lư và lại nổi lên trên mặt nước như cũ.
Chàng trai hết nhìn nước trong thùng, rồi lại nhìn chiếc lá nổi bềnh bồng, thưa với Đại sư :
- Chiếc lá không hề bị tổn hại, chỉ là nước trong thùng sâu, chiếc lá theo mực nước mà cách miệng thùng càng lúc càng gần..
Đại sư Thích Tế nghe xong, mỉm cười gật đầu, lại múc thêm một gáo dội lên chiếc lá, bảo chàng trai rằng :
- Lời nói bịa đặt hay xỉ mạ thấp hèn..không có cách nào đánh chìm được một chiếc lá sạch. Chiếc lá sạch bị chao động bởi những lời nói vu khống, hủy báng dội lên thân nó, nhưng nó không những không bị chìm xuống dưới đáy, ngược lại tùy theo mức gia tăng của nước ( những lời nói vô bổ, tùy tiện và thô lỗ ), khiến nó càng nổi lên cao, từng bước từng bước xa rời đáy thẳm.

Đại sư vừa nói, vừa tiếp tục đổ nước vào thùng, thoáng chốc nước tràn đầy, chiếc lá rốt cuộc đã nổi lên trên mặt thùng.

Chiếc lá rực rỡ, giống như một chiếc thuyền lá nhỏ, nhẹ nhàng nhấp nhô, lắc lư theo dòng nước.

Đại sư Thích Tế ngắm nhìn chiếc lá cảm thán rằng :
- Nếu lại có thêm những lời vu khống thô lậu, hủy báng thấp hèn, thì càng tuyệt.
Chàng thanh niên nghe xong, không hiểu thâm ý, bèn thưa với Đại sư rằng :
- Vì sao Ngài lại nói như thế ?

Thích Tế cười, múc thêm hai gáo nước, dội lên chiếc lá trong thùng, nước trong thùng tràn ra bốn phía, lôi theo chiếc lá xuống tới dòng suối, chiếc lá nhập dòng ung dung trôi đi.

Đại sư bảo chàng trai :
- Những lời bịa đặt, vu khống, xỉ mạ thấp hèn bỉ ổi ..rốt cuộc sẽ giúp cho chiếc lá vượt thoát được vòng kiềm tỏa, hướng đến sông dài, biển lớn và những phương trời cao rộng thênh thang.
Chàng thanh niên hốt nhiên tỏ ngộ, vui mừng khấu tạ Thích Tế
 :
- Thưa Đại sư, con đã hiểu rõ rồi,
một chiếc lá sạch sẽ không bao giờ bị nhấn chìm xuống đáy nước.
Những lời nói vu khống bịa đặt,
hủy báng sỉ nhục chỉ có thể giúp gội rửa một tâm hồn vốn đã trong sạch,
lại càng trong sạch thêm mà thôi.
Đại sư Thích Tế mỉm cười hoan hỷ.

Photobucket 
Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 4 tháng 10, 2012

7 LỜI KHUYÊN ĐỂ BỎ ĐUỢC THUỐC LÁ (ST)

Đừng vội cho rằng tự cai thuốc lá là việc bất khả thi. Chỉ là do bạn chưa làm đúng cách và chưa kiểm soát được chính mình. Hãy dũng cảm thử lại một lần nữa theo những lời khuyên dưới đây.




Ra chỉ tiêu không hút thuốc trong 1 ngày



Đừng bắt đầu với một kế hoạch quá “hoành tráng” mà hãy thực hiện bỏ thuốc chỉ trong một ngày thôi và cố gắng thực hiện thành công. Ngày hôm sau, bạn lại tự ra chỉ tiêu sẽ nhịn thuốc đến hết ngày... Chỉ với một ngày thì việc cai thuốc sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nó sẽ không là thử thách quá lớn đối với bạn. Hãy tập trung tinh thần và mọi cảm xúc để thực hiện điều đó như một sự khởi đầu mới để có sức khỏe tốt hơn.


Mong đợi để được cảm thấy… khốn khổ


Lần đầu bỏ thuốc, bạn sẽ thấy cực kỳ khốn khổ, cáu kỉnh và chán nản. Nhưng thay vì trốn tránh, hãy mong chờ cảm giác khốn khổ đó. Sau một vài tuần, bạn có thể hay cảm thấy đói bụng, hãy chuẩn bị sẵn vài thứ đồ ăn vặt để “tạo việc làm” cho tay và miệng của bạn. Dần dần, bạn sẽ thấy mình kiểm soát cơn thèm thuốc dễ dàng hơn.


Loại bỏ những thứ liên quan đến thuốc lá



Khi giác quan của bạn cảm nhận được bất kỳ điều gì có liên quan đến việc hút thuốc lá của bạn, như là khói thuốc, cà phê, đốm lửa, gạt tàn... nó sẽ kích hoạt cảm giác thèm thuốc trên não của bạn. Hãy loại bỏ tất cả những điều đó ra khỏi phạm vi các giác quan của bạn trong quá trình bỏ thuốc.


Thuốc thay thế nicotine



Đó là loại thuốc chứa nicotin với hàm lượng thấp, được bào chế dưới dạng băng dán, viên ngậm, kẹo cao su hay thuốc hít... Loại thuốc này sẽ dần làm giảm cảm giác thèm thuốc của người nghiện thuốc lá.


Liệu pháp này sẽ đưa nicotine vào cơ thể bạn không qua con đường thuốc lá, nó sẽ khiến cơ thể bạn không bị đói nicotine đột ngột và cảm giác cũng không giống như khi bạn đang hút thuốc. Có tới 50% số bệnh nhân thực hiện phương pháp này đã thành công.


Thuốc giúp cai nghiện thuốc lá



Nếu bạn muốn cai nghiện thuốc lá bằng tân dược thì nên tham khảo ý kiến bác sĩ để có được thông tin về các loại thuốc cai nghiện đáng tin cậy và hiệu quả. Không nên tự ý sử dụng các loại thuốc cai nghiện bởi một số loại thuốc có tác dụng phụ làm thay đổi hành vi, gây kích động, stress và thậm chí là gây ra ý nghĩ tự tử...


Hiểu rõ vấn đề



Nếu bạn là người nghiện thuốc là và đã từng bỏ thuốc không thành công, có thể bạn sẽ thiếu tự tin trong lần bỏ thuốc tiếp theo. Thực ra, nhiều khi bạn hút trở lại không phải vì bạn thiếu quyết tâm mà bởi cơn thèm thuốc lá có chu kỳ nhất định, nó biến mất và sẽ quay trở lại đột ngột. Nếu bạn từng nghiện càng nặng thì cơn thèm thuốc khi trở lại sẽ càng khó cưỡng.


Trên thực tế, chất nicotine có tác dụng gây nghiện hệt như heroin hay cocaine, nếu mỗi ngày bạn hút từ 10 điếu thuốc trở lên thì có nghĩa là bạn đã nghiện thuốc lá. Để điều trị cai nghiện, đôi khi phải hết sức kiên trì.


Đừng bỏ cuộc



Mỗi lần bạn cố gắng để bỏ thuốc, dù không thành công, là mỗi lần bạn có thêm 5% cơ hội thành công. Nếu như bạn đã từng bỏ thuốc 4 lần, có nghĩa là bạn đã có trong tay 20% cơ hội. Hãy tin rằng, hầu hết những người bỏ thuốc lá thành công đều từng thất bại vài lần trước đó.


Theo Dân trí

Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 3 tháng 10, 2012

Nuông con :D

Hồi lâu rồi, thằng cu đi học về, vứt oạch cái ba lô vào góc nhà, giọng đầy phấn khích bảo mẹ.Mẹ ơi, con uớc gì cô ấy là...mẹ của con.Mẹ cố.. từ tốn dưng giọng tự dưng ...trầm hẳn , sao, cô ấy là cô gì , hơn mẹ cái gì, nói đi.. tôi ...  gẫm xem .Vâng, mẹ có tuởng đuợc không nhé, bạn A muốn mua lại cái iphone cũ của một bạn , về xin tiền mẹ, cô ấy bảo luôn sao không mua cái mới , mua cái cũ làm gì...
Chuyện lâu rồi, lại một hôm cậu  chàng hồ hởi kể với mẹ, mẹ này, bạn A về Việt Nam , mất  ...bố nó cái iphone mới mua  rồi, mà mẹ có tuởng đuợc không? sao, lại đuợc mua cái khác chứ gì.A ha con biết ngay, mẹ thì chỉ nghĩ thế là to lắm ròi nhỉ, này nhé, mẹ bạn mua cho bạn hẳn ...ipad , mẹ ơi.Ôi ôi, con uớc gì con đuợc là con của cô ấy.
Kể thật là lạ lùng.Cái mẹ bạn A ấy, mình biết , nhà anh chị  ấy làm ăn đen đủi, đang nợ như chúa chổm.Tiền ăn tiền nhà còn lo méo mặt ...Chả hiểu chị ấy nghĩ thế nào mà ...mà...nuông con đến thế đuợc.Không thể hiểu nổi.
Hôm lâu đàn đúm mấy nguời bạn, mình lại bị nhắc nhở cái tội  từ lâu lẩu lầu lâu là quản lí con chặt quá, lớn tuớng mới đuợc dùng phôn..mình bảo là có cho dùng đấy chứ, cơ mà nó cứ gọi hết tiền thì khỏi bơm.Hàng tháng chỉ cho từng ấy xu, tiêu hết thì nghỉ khỏe...Ô la la,  bạn góp ý hăng hái lắm, rằng dù gì mình vẫn là ..hà tiện ghê gớm.Tiện thể tranh cãi chuỵên mẹ bạn A kia, bạn này còn cãi cùn là mua thế cũng có đáng bao nhiêu...bla bla...Cứ nhát định phải là mụ lem keo kiệt ấy  cơ.Thôi thì mình cũng im cho nó lành
Của đáng tội gẫm bản thân cũng thấy bạn nói có phần đúng.Mình luôn nhai nhải với con trai là đừng có se sua áo áo  quần quần, phôn phôn phiệc phiệc...những thứ ấy chả làm nên giá trị của một thằng con trai đâu con...Mình còn  bảo thẳng cậu ý là mẹ có giàu  bao nhiêu thì mẹ cũng không chiều con như mẹ bạn A.Con nghĩ mà xem...rồi con quan sát xem bạn ấy lớn sẽ ra sao, nhé...
Ngay với công chúa cưng cũng thế.Mình luôn bị xã la lối vì quá hà tiện với ẻm.Đồ chơi ít mua, quần áo ít sắm , tòan dùng đồ cũ của mấy chị em nó vứt cho...Ôi dào, mẹ già xấu thì nên  diện  , con.. trẻ lại đẹp  cần gì ,nhở.Mình cứ tự hào rằng mình đã ...đã quan tâm rất chu đáo với em ấy về cái phần ...hồn rồi, còn đòi hỏi gì nữa chứ
Chả hiểu sao , mình cứ luôn bảo thủ thế này,nói mãi rồi.Rằng , trẻ con muốn ngoan ngõan biết nghĩ biết thuơng bố mẹ  thì cứ phải...phải thiếu thốn khổ sở một chút.Thì đó, cứ nhìn con cái những  gđ  lao động khó khăn bố mẹ đau ốm...mà xem  . Đầy đủ quá , cần gì có nấy...vớ vẩn lớn lại thành ích kỉ, phá tiền không tiếc, chỉ lo mua sắm quần áo túi tắm hàng hiệu như mấy cô gái trẻ  mình biết  thì...chán lắm.Nghĩ thế nói thế, mình cứ gõ thằng con , rằng ,mẹ chỉ lo cho con có sức khỏe, thèm gì ăn nấy, rồi thì lo cho học hành ấm cái thân, chứ nhát khóat không có ai phôn ai phặc gì đâu, đừng có mơ màng, nghe chửa.Đuợc cái thằng con cũng có vẻ ngấm nghía cái sự nghiêm khắc của  mẹ nó, chả thấy nó đòi hỏi ba cái thứ đắt tiền  bao giờ.Nhưng , cũng chả bíet ngoan đuợc bao lâu, hồi này bắt đầu thích quần áo đẹp lắm rồi ạ.Khỉ gió, hôm truớc ẻm đòi mẹ cho mua áo khóac ..thu.
Hây da , khóac thu để làm cái giề? thì mặc cái áo mũ, áo len bên ngòai  cũng là khóac thu.Hiểu chửa ? Ẻm có tí phụng phịu dưng cũng ..tịt.Cơ mà bây giờ lớn , láu rồi.Thể nào nó cũng rình lúc mụ lem ...đồng bóng lên nó xin tiếp cho mà xem ,mụ bíết :-))
Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 2 tháng 10, 2012

Buồn cuời , cuời buồn :D

Nhớ hôm nọ thằng nhỏ đi học về ,  quẳng giày vào góc cầu thang là kể liến thoắng .Mẹ ơi , mẹ biết không , hôm nay con gặp một chuyện , một chuyện bực không thể tả.Sao, từ từ, bực cái gì nào? Vâng, con nhé, con đang đi trên phố , rồi con thấy một cô Việt Nam , đang bị công an phạt tiền.Cô ấy ...ngốc ...y dư mẹ ấy, biển to đùng đùng ba chỗ không đuợc đỗ, mà cô ấy đỗ vào đó, thế là phạt.Con tiến lại hỏi cô cần cháu dịch giúp không? ờ, cô cần.Mẹ bíêt không  cô ấy nom trẻ  ăn mặc rõ  đẹp, mà... mà ...địt mẹ , địt mẹ liên hồi ..
Cô ấy cáu đỏ bừng cả mặt lên , cứ bảo con trình bày hộ là cô ...từ xa đến đây , thông cảm đi..rồi thì vì  cô không biết ...nhìn biển thôi mà  ..Con dịch xong ông công an víết giấy phạt xong  luôn rồi, cô ấy cứ chửi thề liên mồm, rằng có ...thế thôi mà cũng phạt, mất ...mẹ nó những  500 cơ á(công an bảo nộp ngay thì 500, viết giấy gửi về thì 2000 đấy ) ... đến nỗi bà công an phải bảo rằng, cô không phải mắng chúng tôi đâu.Ôi giời ơi mẹ ơi, con ...con nguợng không tả đuợc, con xấu hổ lắm lắm, con xin lỗi bà ý.Con bảo là cô ấy chắc đang bực chuyện gì , xin bà đừng giận , tôi cũng xấu hổ lắm..Bà ấy bảo không sao và còn cuời với con nữa  , mẹ ạ.
Rồi lúc trả tiền phạt, cô ấy ...quẳng tiền lên xe, mặt hầm hầm , lại ...địt mẹ địt mẹ...Con tức không chịu đuợc.Con bảo cháu đi nhé, rồi quay sang con lại xin lỗi bà công an một lần nữa,mẹ ạ.
Khổ thân con trai tôi.Hỏi lần sau con có còn dám giúp thế nữa không, cậu ngập ngừng , chắc có.Mụ lem động viên, con ạ , đúng là cô ấy sai, nhưng chắc cũng đang bực chuyện khác nữa.Thông cảm đi nhe.Lần sau con  cứ giúp đi.Chắc chả có nhiều nguời như cô ấy đâu , con ạ.(nói vậy khéo mà mụ lem ...điêu thật chứ chả chơi )
Buồn cuời, lúc cậu chàng nhắc mấy từ bậy bạ, rồi lại còn diễn dáng điệu mặt mũi cô kia, mụ lem vô tư cứ lăn ra mà cuời như con dở ấy.Rồi , ngẫm lại , lại thấy chán thế.Cái cô gái ấy, nếu mà đang giao thông ở nhà ta, khéo mà  dám ...tát luôn cảnh sát ấy nhỉ.Ghê thật !
Đọc tiếp ...