Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2012

Tưởng bở :D

Tối êm đềm , hai vợ chồng nhà ả lem nhà ta  nằm kềnh cang ngó con gái.. ngoáy mông ... lu loa bài hót hót của ẻm ...Quen lệ, lem nâng niu..chân xã lên đấm bóp(hè hè dư ô sin Nhật bổn chánh hiệu ý )
Chợt thấy xã dòm chăm chú, lem ...tủm tỉm cười hạnh phúc mí gã .Quay ra ngó con gái chán , ngó  lại vẫn tháy ...gã đang  ...ngắm vợ rất lạ kì. Lem thầm nghĩ chắc  ...vang chát nó làm mềnh má đỏ môi hồng xinh quá đỗi hay sao ..hihi...Lem ...nổi sóng tềnh iu ...liếc xã rõ là âu yếm.
Nào ngờ , dúi cái tí thì ả lem bổ chửng .Gã ta rít lên : Chân nào , hả giời ???
Bỏ mịa , ra từ nẫy giờ ả lem cứ...táy máy chân ...phải .Mà gã kia thì  đau... chân trái.
Khốn khổ lem  thế, làm ô sin cũng chả xong
Đọc tiếp ...

Sĩ bất đắc dĩ :D

Hôm trước đi quán ăn nhanh.Mình le te giúp chồng bê khay đồ ăn ra tận bàn.(Xã đau chân).Thế rồi lúc ăn xong , lại thấy gã ...nhăn nhó cố bê khay ra trả .Hiểu ý mình ngồi im.Xã bảo , thôi cố tí giữ ..sĩ diện .Ai lại để cho bọn tây trắng ngồi quanh nó ...oánh giá đờn ông ...vàng chả ra quái gì

Lại nhớ có lần anh bạn quen hồ hởi kể cho mình là nhìn đôi vợ chồng ấy biest ngay sống chả ra gì đâu.(chồng Đức vợ Việt).Vì hôm anh thấy nhé( qua cửa sổ ý) , thấy gã chồng mở cốp xe , rồi vợ xách hai tay hai túi khệ nệ, lão ý thủng thẳng đi sau hai tay đút túi ...Mình đã hăm hở chêm vào...rằng thì là mà,thế đáng vứt quách lão vào ...thùng rác ý (đanh đá gớm mặt , nhở )...Hôm nay ngẫm lại ,tự thấy ..xấu hổ làm sao.

Khéo mà từ hồi xã mình đau chân , ối kẻ thấy cảnh vợ chồng mình y dư thế roài.Huhu.Đang  khóc dở  lại ...bật cười xòe(cụ AQ gõ cho vào đầu)  .Hì hì, được thế khéo lại tốt, mình đỡ mất công ...dòm ngó canh  giữ xã .Nhể .May bỏ cha đi còn gì  

Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

Còn sống là còn thay đổi

Trong họ nhà ông cụ nhà mình có hai bà bác  họ xa .Một bà hay  ba xạo lăng nhăng dựng chuyện , tính  khí chán lắm .Hồi bà bác kia  có con trai bị ốm chết , bà này  dám nói đại ý là vì sống chả ra gì thất đức nên thế...Và rồi đến tai bà kia, họ từ nhau.
Sau gần chục năm , chả may con trai (cũng là con trai độc nhất ) của bà này bệnh nặng qua đời khi rất trẻ .Mình cứ nghĩ chắc là bà ấy phải nghĩ lại ...chưa biết chừng lại qua xin lỗi làm lành nhau cũng nên...Chả hiểu liệu bác kia có tha thứ
Nhưng không.Sau đó lâu lâu, mình gặp lại , thấy bà ấy lúc đó cũng U 70 rồi ...vẫn nhiệt tình kể lể cái gia đình nào bả quen ...lại ...sống chả ra gì nên trời hành cho không sinh con cái gì...đáng đời lắm ấy , quân bố láo...thấy người già cấm có chịu...chào hỏi gì...
Nghe chuyện mà choáng người.Tự nhiên  thấy giật mình cái đùng.Rằng không phải cứ có tuổi tác là người ta biết sống  tốt hơn ...khéo mà đã xấu thì lại càng xấu xa hơn ý .Khéo rồi cứ thế  đến... chết mất thôi
Cái trò sống giả dối , cứ 1 câu nói dối lại phải bao biện bằng dăm  mười câu nói dối nữa( mình đọc ở đâu  thế).Khi trẻ thì người ta còn đủ minh mẫn mà che đậy , đến khi về già, lú rồi  , chỉ nhớ tích xưa mà chuyện vừa xảy ra hiện tại  lại có thể quên ngay...thế nào cũng... lộ chất .Tự mình đưa mình vào những cảnh ...nực cười .Nể tuổi tác đám con cháu  chả ai dám nói thật cho mà   biết đường sửa .Ấy ,tưởng đơn giản thế  mà cũng   không thể  tự  hiểu.Chán chết đi được!:D
Cũng may quan sát những người  nhiều tuổi kiểu ý  mà lem ..hehe... tu tâm sửa tính  được phần nào.Không  có thì về già có  mà ...ối phen dở khóc dở cười . :-))

Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 21 tháng 4, 2012

Hai trong một :D ( nhảm )

Kiêu ngạo , đố kỵ , tham lam là ba đốm lửa đốt cháy đời người.
Ông Dante nói thế .Mình soi rọi kĩ càng mình rồi ,  may mắn chỉ có mỗi một đốm ...tham lam.. Tính mình rất sòng phẳng , chả lợi dụng  ai  bao giờ , song không tham kiểu này thì tham kiểu khác .Bằng cách này cách khác , con người ta hình như  vẫn cứ là phải dính đốm tham, chỉ có ít hay nhiều mà thôi.Đôi khi mình tự thấy ...mùi... khê của chính mình :D
Số mình cũng đen đủi hay sao , hay tại lăn lóc ngoài môi trường chợ búa nhiều , trong đời mình gặp ối kẻ có đủ cả ba đốm kìa .Ôi da , cứ gọi là khét lẹt lun .
Hôm nay mình đọc anh XT viết về tính đố kị mà tức cười quá .Rằng những người  đố kị  , cứ thấy ai được cái gì là y như chính họ ...mất đi thứ ấy ấy. Chính xác thật .
Trước mình hay bị dằn vặt cái kiểu ...mình đã làm gì sai ... đã lấy gì của họ mà bị ...ganh ghét khổ sở đến thế chứ,(thậm chí còn khóc ròng luon ấy ...Nhưng bây giờ thì ...chỉ còn thấy thương hại ghê đi.Thật mà.Tích tụ những tính xấu ...họ đã  phí phạm , lãng phí chính cuộc đời của họ .
Sức khỏe và thời gian là hai thứ quí giá nhất mà cho dù yêu thương cách mấy thì ta cũng chẳng thể đem cho đi.
Bởi vậy nên mình  tháy nếu như mang cái tính ganh tị đố kị kia là tự họ làm khổ họ rồi  .  Mình còn cứ nghĩ đến người không đáng , việc không đáng ...thì mình lại cũng rất ngốc nghếch! :D
Mình từng thấy có người lâu lắm rồi không gặp , ấy thế mà một hôm hồ hởi phôn cho mình  cháy máy  chỉ để kể lể về một kẻ bị người ấy ghét bỏ..nay đang gặp hoạn nạn...Nói thật , trước thì mình nóng nảy  tìm cách cắt ngay ý.Dưng giờ mình ..nhẫn hơn ...mình chịu nghe cho người ấy ..xả đi.Lòng thấy  nản quá chừng.Người ấy chắc nghĩ họ sẽ không bao giờ gặp họa hay sao chứ ?! :(
Lại có người già  hẳn hoi , mình nhắc khen ngợi   ai thì cũng cứ phải là ...lôi ra dăm ba cái khuyết điểm này nọ để dìm dập người kia...khong chê sức khỏe thì bình phẩm hình thức ...kiểu gì cũng phải ...kém ..tôi (chắc muốn  nói dư thế ) ak ak !
Phải chăng cái tính đố kị cũng là bắt nguồn từ cái thói kiêu ngạo , nhỉ? Nên nếu có là phải có đủ cả hai đốm luôn , mà không thì cũng không cả hai đốm ? hả nhà ta ?

Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 19 tháng 4, 2012

Ấm đầu :D

Nhiều lần đi thang băng chuyền trong các trung tâm mua bán , mình cứ hay tưởng tượng cảnh nếu bây giờ cái thang nó ...duỗi thẳng tuột ra thì...
Nghe cậu bé Uudam kể về ước mơ là có một thứ mực thần để biến cả trái đất thành...đồng cỏ mênh mang tuyệt đẹp như quê hương của cậu ý, mình lại liên tưởng luôn giá kể có thứ mực  chỉ cần uống một cốc dư cốc trà ấy , là tự dưng bụng dạ đen trắng thế nào , nó hiện tuốt lên dư ...thuốc nhuộm  ...hehe...nhớ  thế tự dưng  tủm tỉm cười một mình gõ luôn lên đây
Mình chắc chắn  hâm nặng rồi !:-))
Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 18 tháng 4, 2012

LẠC QUAN ( xin bên chị Nguoinhaque2001)

Blog Entry
for everyone

Sống 1 kiếp người , Bình An là được .
2 bánh 4 bánh, chạy được là được.
Tiền ít tiền nhiều, đủ ăn là được.
Người xấu người đẹp, dễ coi là được.


Người già người trẻ, miễn khỏe là được.
Nhà giàu nhà nghèo, hòa thuận là được.
Ông xã về trễ, miễn về là được.
Bà xã càu nhàu, thương mình là được.


Khi con còn nhỏ, dạy dỗ thật nghiêm.
Tiến sĩ cũng được, bán rau cũng xong.
Sau khi trưởng thành, ngoan ngoãn là được.
Nhà to nhà bé, ở được là được.


Hàng hiệu hay không, mặc được là được.
Tất cả phiền não, biết xả là được.
Kiên trì cố chấp, biết quên là được
Bạn bè xa gần, nhớ nhau là được.


Không phải có tiền, muốn gì cũng được.
Tâm tốt việc tốt, thay đổi số mệnh.
Ai đúng ai sai , Trời biết là được.
Tích đức tu thân, kiếp sau cũng được.


Thiên địa vạn vật, tùy duyên là tốt
Có rất nhiều việc, nhìn xa trông rộng.
Mọi người đều tốt, ngày ngày đều tốt.
Anh tốt tôi tốt, vậy là quá được.


Nói tóm lại, tri thức là quan trọng nhất.
Nói nhiều như vậy, hiểu được là tốt.
Vẫn còn chưa hiểu, xem lại là được!
ST
Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2012

Hãy nói không với chết đuối ! http://eboi.vn/Default.aspx?Mod=ViewNews&CateID=243&NewsID=1653 http://www.otosaigon.com/forum/90-ph%C3%BAt-th%E1%BB%B1c-h%C3%A0nh-t%E1%BB%B1-h%E1%BB%8Dc-b%C6%A1i-m2219732.aspx

Đọc tiếp ...

HAY HƠN CẢ MẸ , VUI HƠN CẢ MẸ :D

Được hôm nghỉ học, hai mẹ con rủ nhau lau cửa kính dọn nhà...Vừa làm giai con vừa chuyện linh tinh tang thế này.
Mẹ ạ , hôm nọ con bị một thằng nó thộp ngực áo con ở trường, nó bảo con ,David tao ghét mày lắm.Con hỏi , sao mày ghét tao ? Nó bảo , vì cái V nó cứ kể về mày suốt với tao.Con cười bảo nó, à , ra mày là cái thằng M mà vì mày tao cứ phải nghe chuyện nó suốt tuần suốt tháng đấy hả ?Thế là nó bắt tay con cười sướng mẹ ạ, nó bảo à , thế ra cái V nó toàn kể cho cậu  nghe về tớ  ư hihi.Hai thằng giai cười  hể hả với nhau...:-)
Chuyện là cu con nhà mình có cô bạn Tiệp , xinh đẹp dễ thương mà entry hồi lâu mình kể rồi đó...Cô ấy coi giai  như tri kỉ...chuyện gì cũng kể ...cả chuyện...quen rồi yêu anh kia mấy tuần đã ngủ với nhau...cũng kể ...:-)
Thậm chí giai con còn bảo mẹ là mẹ này, cái vỉ thuốc tránh thai ấy , con nhìn tháy rồi nhé...đẹp phết  bạn con mua  đắt lắm nhé,tới  900kc ,( gần   50 Usd )mà chỉ dùng trong 3 tháng mẹ ạ...đắt nhỉ.Mẹ tỉnh bơ hỏi con , sao bạn không dùng...condom ấy,tốn thế làm gì, mà khéo lại...hại người, há con? Con đáp tự nhiên chã kém , con cũng nghĩ thế , dưng con không có hỏi...Con chỉ hỏi nó xem thế thằng kia có chịu... trả tiền ấy  không? nó bảo không mẹ ạ...:-)
Rồi cậu bảo,mẹ này, hóa ra mẹ nó còn HAY HƠN CẢ MẸ , VUI HƠN CẢ MẸ , mẹ ạ.Mẹ đuỗn mặt hỏi con , sao cơ , hay hơn cái gì nào , để mẹ học ngay ,hở con ?
Cậu bảo , thì con hỏi nó mày...ngủ với nhau thế mẹ mày có biết không ? nó bảo sao không?Chúng tao đến nhà nhau  ngủ thoải mái mà...Chính mẹ tao mách đi mua cái thuốc này đấy .Mẹ tao bảo ,còn trẻ , vui vẻ được thì cứ vui vẻ ...không đến lúc già ....muốn cũng chả được!
Mẹ Lem không nhịn nổi cười như được mùa thé này này  :-))
Hết chuyện!
Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 12 tháng 4, 2012

Nhát gái :D

Con trai nhòm cửa sổ , quýnh quáng chạy vào la mẹ...mẹ ra mở đi...có.. bạn mẹ đến đó...Rồi nó ...chạy tuốt vào sau nhà 

Má le te dòm  ra  , hóa ra có mợ sấu với cả...cả gái cưng nhà mợ ý. Một nường chân dài tóc dài xinh đẹp duyên dáng  ...Há há...tới đây thì hiểu roài.

Má la con đâu ra có khách nè...mãi mới thấy cậu rón rén(chắc mải... soi gương ngó lại rung nhan )...ngồi im trên ghế, má tha hồ kể xấu(bình thường còn lâu nhá, nó ..gừ liền à)...chỉ cười lỏn lẻn...Chà ..ra bộ ngoan ngoãn dư ai.

Lại nhớ hồi ba nó, cứ đến là lao vào nói chuyện say mê với...cô bạn của mình...rồi...liếc trộm em cái( là gã tự kể thế )

Mình khác hẳn.Mình mà thích rai nào thì mình...tán thẳng cánh...cưa tắp lự...há há...Mà sao đời bất hạnh, chả được ...lừa ai.Đau!

Nhể, sợ gì mà không dám nói thật  lòng mình chớ...Ôi da, ước gì mình được là... đàn ông.Được... cua gái chắc cũng ...hép bi lém lém

 

Đọc tiếp ...

“Dân tộc nào có những nhà trường tốt nhất, dân tộc đó sẽ đứng trên các dân tộc khác, hôm nay chưa vào vị trí ấy thì là ngày mai” – thông điệp của Jules Simon, triết gia kiêm chính trị gia người Pháp

Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 10 tháng 4, 2012

LÃI (xin bên nhà Doanchithuy )

Quán rất nghèo, lèo tèo dăm chai nước. Hiếm hoi mới có vài người khách.

Con trai càu nhàu:


- Chín mười năm rồi, chẳng thấy lời lãi gì cả, chỉ tổ nhọc thân. Đã bảo u dẹp quách đi cho rồi. Rõ khổ.

Bà mất vì lao phổi. Con trai dỡ quán bỏ, thấy một cuộn giấy cất kỹ trên hốc kèo. Mở ra, một dòng chữ nguệch ngoạc: "Lãi của quán, dành cho con". Gần ba triệu. Tờ giấy run bần bật.

Sưu tầm

Đọc tiếp ...

Đọc mà thấy tim mình như ...ngừng đập

Truyện ngắn

Những hình hài của trẻ con bị bỏng

Ảnh:

SGTT.VN - Người bố đang ở bên hông nhà lắp cánh cửa cho người thuê nhà thì nghe tiếng đứa bé thét lên và giọng người mẹ thất thanh giữa những tiếng gào.

Rất nhanh, anh lao từ cổng sau vào bếp, và trước khi cánh cửa chớp đóng sầm sau lưng, anh đã nhìn thấy toàn cảnh, cái nồi lật úp trên nền gạch ở trước lò và tia lửa xanh của bếp và vũng nước trên sàn hãy còn bốc hơi nghi ngút lênh ra tứ phía, còn đứa bé đang mặc tã lụng thụng đứng cứng người trong khi hơi nước bốc ra từ tóc còn ngực và vai thì đỏ lựng hai mắt trợn ngược mồm ngoác ra và không hiểu sao dường như tách biệt với âm thanh đang phát ra từ đó, người mẹ quỳ trên một bên gối cầm giẻ lau bát chấm chấm loạn xạ trên người thằng bé hoà cùng tiếng gào của đứa bé bằng tiếng kêu của mình, quá hoảng loạn nên gần như đông cứng.

Một đầu gối của chị và đôi chân trần bé bỏng vẫn còn trong vũng nước bốc hơi, và động tác đầu tiên của người bố là nhấc bổng đứa trẻ ra khỏi vũng nước đem lại bồn rửa bát, vất đống đĩa ra ngoài và đập vào vòi để nước lạnh chảy qua đôi bàn chân đứa bé trong khi bàn tay anh bụm lại đổ, hắt thêm nước lạnh lên đầu, vai và ngực, trước hết muốn hơi nước ngừng bốc ra từ đứa bé, người mẹ nhìn qua vai anh cầu Chúa cho đến khi anh bảo chị đi lấy khăn và gạc nếu có, người bố cử động nhanh gọn trong khi đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng chẳng biết tới gì khác, chưa nhận ra anh di chuyển êm ái như thế nào cũng chưa nhận ra anh đã không còn nghe thấy tiếng gào chói lói bởi vì nghe tiếng gào ấy sẽ khiến anh đông cứng và không thể làm điều phải làm để cứu đứa con anh, tiếng gào của nó đều đặn như hơi thở và tiếp tục thật dai dẳng cơ hồ đã trở thành một đồ vật trong nhà bếp, một cái gì đó khiến anh phải di chuyển nhanh xung quanh. Cánh cửa hông của người thuê nhà bên ngoài lửng lơ bám vào bản lề trên khẽ đong đưa trong gió, và con chim trên cây sồi bên kia lối vào dường như quan sát cánh cửa với cái đầu nghếch lên trong khi tiếng khóc vẫn vọng ra từ trong nhà.

Những chỗ bỏng nặng nhất hình như là cánh tay phải và vai, chỗ đỏ trên ngực và bụng nhạt dần thành màu hồng dưới làn nước lạnh và đôi gót chân mềm của nó người bố thấy không phồng lên, nhưng đứa bé vẫn huơ nắm tay nhỏ xíu và gào có điều tiếng gào chỉ còn là phản xạ trước nỗi sợ mà sau này người bố mới biết là mình đã thoáng nghĩ đến, gương mặt bé nhỏ sưng lên, những đường gân ngoằn ngoèo lộ ra hai bên màng tang và người bố luôn miệng nói bố ở đây bố ở đây, adrenalin dồn lên, và cơn giận dữ đối với người mẹ vì đã để cho chuyện này xảy ra chỉ vừa bắt đầu mới chớm ở tận cùng tâm trí người bố phải nhiều giờ nữa mới được thể hiện ra.

Khi người mẹ quay lại anh không biết chắc có nên bọc đứa bé bằng khăn hay không nhưng anh nhúng khăn cho ướt rồi bọc lại, quấn chặt con mình nhấc nó ra khỏi bồn rửa rồi đặt lên mép bàn bếp để dỗ nó trong khi người mẹ cố kiểm tra đôi gót chân với một tay lẩy bẩy quanh miệng mình phát ra những từ vô nghĩa trong khi người bố cúi xuống nhìn cận mặt đứa bé trên mép carô của cái bàn lặp đi lặp lại rằng anh đang ở mặt đây và cố làm cho đứa trẻ nín khóc nhưng đứa trẻ vẫn gào ngằn ngặt, một âm thanh nhói cao tinh khiết có thể làm tim nó ngưng đập và người bố nghĩ đôi môi nhỏ bé cũng như lợi của nó bây giờ ánh lên màu xanh nhạt của một ngọn lửa yếu, đang gào như thể vẫn còn đau đớn dưới cái nồi bị trượt.

Một phút, hai phút như thế dường như lâu hơn nhiều, người mẹ đứng bên người bố hát ru kề mặt đứa bé trong khi con chim chiền chiện đậu trên cành đầu ngoảnh về một bên và cái bản lề biến thành một vệt trắng từ sức nặng của cánh cửa toòng teng cho đến khi giọt hơi đầu tiên trễ nãi toả ra từ dưới mép khăn và hai người bố mẹ nhìn nhau mắt giãn rộng – cái tã, khi họ mở cái khăn và đặt đứa con trai bé nhỏ của mình tựa vào tấm vải carô, tháo mấy chéo vải đã mềm đi, cố gỡ ra nó khẽ khàng cự thêm những tiếng khóc cao vút và nóng dẫy, cái tã của đứa bé làm bỏng tay họ và họ thấy chỗ nước thực sự đổ vào đọng lại làm bỏng đứa bé của họ từ nãy đến giờ trong khi nó gào để họ cứu nó mà họ đã không nghĩ ra và khi họ gỡ nó ra thấy tình trạng của chỗ đó người mẹ gọi tên Chúa và vịn lấy bàn cho khỏi ngã quỵ trong khi người bố quay đi đấm tay vào không trung trong gian bếp nguyền rủa chính mình và thế giới không phải là lần chót trong khi đứa con anh có thể là đang ngủ nếu không vì tiếng thở dồn và những cử động yếu ớt của đôi tay huơ huơ trong không khí trên chỗ nó nằm, đôi bàn tay cỡ bằng ngón cái của một người trưởng thành đã từng bám lấy ngón tay cái của người bố trong nôi lúc nó nhìn người bố mấp máy môi theo bài hát, đầu nó ngóc và dường như nhìn vượt qua bố vào cái gì đó một cách mơ hồ kỳ lạ đôi mắt nó khiến người bố cô độc.

Nếu bạn chưa bao giờ khóc và muốn khóc, hãy có một đứa con. Nó sẽ làm tan vỡ trái tim bạn một đứa bé là một bài hát cao vút mà người bố nghe lại như thể quý bà ấy gần như ở đó cùng anh nhìn xuống những gì họ đã làm, dù nhiều giờ sau đó điều người bố sẽ không tha thứ nhất là anh thèm một điếu thuốc kinh khủng ngay lúc họ bọc đứa trẻ lại khéo léo hết mức có thể bằng gạc và hai cái khăn tay buộc chéo và người bố nhấc nó lên như một đứa bé sơ sinh cái sọ trên một lòng bàn tay ôm nó chạy ra chiếc xe tải đã nóng máy và rít cháy lốp xe suốt dọc đường đến trạm cấp cứu trong thị trấn trong khi cánh cửa của người thuê nhà đong đưa như thế cả ngày cho đến khi bản lề không chịu nổi nữa nhưng tới lúc đó đã quá muộn, khi nó không thôi và họ không thể đến nơi kịp lúc đứa bé đã học cách rời bỏ thân thể mình và theo dõi toàn bộ phần còn lại câu chuyện mở ra từ một điểm ở trên cao, cái gì đã mất từ đó không bao giờ còn quan trọng nữa, thân thể đứa bé khuếch đại và lang thang kiếm sống và sống cuộc đời không chốn trọ, một sự vật trong nhiều sự vật, linh hồn của bản ngã nó bồng bềnh như hơi nước, rơi xuống như mưa và rồi bốc lên, mặt trời mọc và lặn như một cái yoyo.

David Foster Wallace, Lâm Vũ Thao dịch - Minh hoạ của Nguyễn Ngọc Thuần

David Foster Wallace sinh năm 1962, được giới phê bình Mỹ xem là một trong những nhà văn Mỹ sáng tạo nhất và giàu ảnh hưởng nhất trong thế hệ ông. Ông là tác giả ba tiểu thuyết, ba tập truyện ngắn và một số tiểu luận. Tiểu thuyết thứ hai của ông, Infinite Jest, dài 1.079 trang, từng được tuần báo Time chọn vào danh sách 100 tiểu thuyết xuất sắc nhất giai đoạn 1923 – 2006. Là nạn nhân của chứng trầm cảm, ông rốt cuộc treo cổ tự tử ngày 12.9.2008.

Truyện Những hình hài của trẻ con bị bỏng (Incarnations of Burned Children) đăng lần đầu trên tạp chí Esquire, sau được đưa vào tập Obvilion: Stories, là truyện tương đối ngắn, được viết không xuống dòng với những câu dài nhiều mệnh đề liên tiếp quyện vào nhau – một cú pháp đặc trưng của Wallace. Truyện viết về một tai nạn xảy ra trong một gia đình mà cả ba nhân vật đều không có tên, chỉ được gọi là người bố, người mẹ và đứa bé. Cũng có thể coi đây là truyện về nỗi đau: nỗi đau thân thể (của đứa bé bị bỏng nước sôi) cũng như nỗi đau tinh thần (của người bố và người mẹ), và cách người ta phản ứng trước nỗi đau. Một câu chuyện ám ảnh, khó quên.

Dịch giả Lâm Vũ Thao

Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 7 tháng 4, 2012

HÃY MỈM CƯỜI (xin bên chị Huynhtran )

1.


2.


3.


4.


5.


6.


7.


8.


9


10.


11.


12.


13.


14.


15.


16.


17.


18.


19.


20.



21.



22.



23.



24.



25.



26.



27.


28.


29.

30.


31.


32.


33.


34.


35.


36.


37.


38.


39.


40.


41.


42.


43.


44.


45.


46.



Tôi cũng xin gửi một nụ cười với bạn bè nè !!



Attachment: Hay_mim_cuoi.pps
Đọc tiếp ...