Cả hai đứa đều nóng nảy , đều hiếu động ham quậy , thích cỏ cây chim muông ,thích nhạc nhẽo um xùm....đại loại là giống má y hền hệt lun .
Thằng nhóc nhà mình ngày bé nó bướng láo rắn mặt đến nỗi bác thì bảo mình phải cho nó xem ...hoạt hình nhiều vào cho nó hiền đi, cô thì bảo sao lại nựng nó là thỏ bông mèo bông , thằng này phải gọi là Hổ bông báo bông mới đúng..Cứ là run rét lên sợ nhớn nó thành...lưu manh
Cái vụ láo to nhất của nó là lần nó khoảng 13 thì phải.Mình không nhớ mắng mỏ nó cái gì, xã quát tháo to tướng , nó thì cãi nham nhảm khong thua lời nào.Mình đang tính phân tích xoa dịu con , thì nó quặc lên , bố như ...thằng điên ấy.ÁI chà chà , bố nó nghe được (thính thế chứ ) chạy xổ vào , song phi phát vào thằng bé đang ngồi ở ghế bành.Ak ,lần đầu tiên thấy bố nó nổi cơn điên ( hồi đó công việc đang ùn ùn , chắc bố cháu mệt mỏi quá sì chét ), lại thấy chồng định ....đá cái thứ hai...mình xót con lao vào đỡ, trượt nhẹ vào sườn , may chứ trúng thằng nhỏ thì ...bỏ cha nó.Chân đạp miệng ổng gào lên ,cút cút ngay thằng kia....Thằng con cũng lần đầu nếm đòn từ bố ( trước nay bố nó chưa khi nào như vậy cả ), mặt tái mét sợ hãi...Bố nó nhặt đồ quần áo sách vở...cho vào túi...lôi tay thằng bé đuổi ra đường...lúc đó đã khuya rồi...miệng chửi sa xả ...cút , cút ngayyyyyyyyyyyy
Mình bảo con , con xin lỗi bố đi, con sai rồi.Xin bố cho ở lại...nó cũng điên chả thua, quá mù ra mưa mà , nó bảo con đi, con khong xin...cứ thế , bố đẩy , con đi , mẹ níu tay....Bố nó mặt đỏ văng , mắt long sòng sọc .Eo !
Rồi mình bảo chông thôi, anh đi vào nhà đi mình nháy mắt, bố nó hiểu ra kìm được đi vào, mình nhẹ nhàng bảo con , thôi con ở lại, muộn rồi.Mẹ xin bố rồi.Bố tha cho...đi vào ...đi ngủ đi mai dậy rồi nói chuyện ....
Thế rồi thằng bé đi ngủ. Nó chả nghĩ ngợi gì đâu , đặt mình là ...ngáy như xẻ gỗ .Phòng ngoài hai vợ chồng nằm lục cục, xã cứ rên rỉ lên là con cái mất dạy ...thôi thế này thì đời con nghĩa gì, tiền bạc làm lụng khổ sở để làm gì, mỗi một thằng con mà nó ....gớm gớm , ổng dằn vặt đến là to chuyện.Mình bảo thôi ngủ đi, mai dậy sẽ khác .Rồi em sẽ bảo được nó....Mình có cảm giác thêm chút nữa là xã ...khóc lên thành tiếng ấy.Khổ thân quá ,cả nghĩ thế làm gì chứ
Thì ngẫm mà xem , nó mắng bố nó như thằng điên , xét cho cùng cũng vì nó không thật hiểu rõ tiếng Việt , vì mẹ nó hay tự cười mình mỗi khi quên quên nhớ nhớ , mẹ hay bảo mẹ như con điên ...chắc thế thôi.Mà nếu đuổi nó ra đường , rồi nó đi thật thì phải tìm nó ở đâu ...lúc lôi về thì còn ...uy tín gì nữa không...hay từ đó nó quen đi , cứ động mắng nó đi luôn ...nào ?Mình suy nghĩ nát một ngày. Vừa an ủi chồng vừa tính kế dạy con .,đến chiều hôm sau mới chuyện trò với cậu.
Mình bảo con làm bố mẹ ...đau đớn quá.Nhất là bố...Mẹ biết con dùng từ thằng điên là vì con chưa hiểu....đại loại thế...mình gõ cu cậu..rằng bố mẹ khổ sở vất vả ...con biết hết...là vì ai....vậy mà con làm bố ...khổ thân bố quá.Đêm qua con ngủ được k ? có con ngủ...Vậy mà bố thức cả đêm ...bố thiếu nước ...khóc vì con thôi....con nghĩ thấy con sai chưa ...con có tính xin lỗi bố không?...thằng bé im nghe , không đáp thêm câu nào,mặc mẹ nói một mình....
Rốt cuộc nó cũng chả xin lỗi bố.Song mình tin là nó đã thấm, mà còn biết làm gì, ở tuổi này còn roi vọt sao được chứ.Vài ngày căng thẳng hai bố con cũng qua,lại vui vẻ trở lại.
Thế rồi , chỉ mươi ngày sau , lại một chuyện ...to tướng nữa .Ôi, dậy con cái quả là khó khăn gian khổ lắm cả nhà ạ.Mai Lem gõ típ, con nhỏ dậy quậy mất rồi