Thứ Ba, 30 tháng 4, 2013

CÁI TÔI (blog Biengbiec)



Mọi người trong chúng ta, ai ai cũng có “cái tôi” nó là cá tính và bản chất vốn có của mỗi con người. “Cái tôi” là cách mỗi người tự khẳng định mình trước người khác, không muốn mình là kẻ vô hình, không muốn là người mờ nhạt,… “Cái tôi” được thể hiện mạnh mẽ, dữ dội, rõ rệt,… khi bị đụng chạm, hoặc trong lúc tranh luận, … “cái tôi” cũng giúp mình tự bảo vệ lấy mình. Nhưng cũng đừng để “cái tôi” nó điều khiển, chiếm giữ chính bản thân mình.

Người có “cái tôi” quá lớn, là người luôn xem mình là nhất, không chịu thua kém bất cứ ai, bất cứ việc gì, xem thường suy nghĩ, lời nói của người khác, không cần biết điều mình làm đúng hay sai, tốt hay xấu, cứ tự hào một cách vô ý thức,…chính “cái tôi” đó sẽ biến họ thành người láo toét, hống hách, coi khinh người khác,…Không biết những người có “cái tôi” quá lớn, có bao giờ họ nhìn lại để thấy bản thân mình như thế nào hay không? 
Rồi cũng có một lúc nào đó, họ cũng thấy mình sai, cũng biết ân hận, hối tiếc,…nhưng chính những điều đó có đủ mạnh giúp họ vượt qua “cái tôi” của chính con người họ hay không? Giây phút nhìn lại chỉ là thoáng qua rồi họ vẫn sống với “cái tôi” to lớn của họ,.
Đọc tiếp ...

NHỮNG LÚC KHÔNG CẦN LỜI (Blog Biengbiec)

Hôm đó, ngồi quanh tôi trong tiệm ăn quen là những gia đình đang ăn sáng, những người bạn đang tâm sự, những đối tác gặp gỡ vì chuyện làm ăn, và cả những người như tôi, ngồi đây chỉ để thư giãn. Và tất nhiên, có rất nhiều cuộc nói chuyện đang diễn ra.
Đông- Winter
Trừ cái ô bàn ở ngang bàn tôi ngồi. Im lặng.

Một cậu trai trẻ khoảng 18-20 tuổi, và một ông già khoảng hơn 70 tuổi, tóc ông bạc trắng nhưng phong thái vẫn rất nhanh nhẹn.
Chỉ có điều là chẳng ai nói gì cả.
- Hôm nay cháu mệt phờ mới dọn hết chỗ tuyết trong vườn nhà, ông ạ - Cuối cùng thì cậu trai cất tiếng.
- Đúng, nhiều tuyết thật - Người ông đáp.
Tiếp theo lại là im lặng.
Đột nhiên, tôi nghe tiếng cậu trai trẻ:
- Em cháu đến rồi!
Trông cậu ta như nhẹ nhõm cả người. Chắc vì có thêm người sẽ giúp cậu đỡ được cảm giác lúng túng vì không biết nói gì. Người mới vào là một cô bé khoảng 14-15 tuổi.
Người ông ngồi dịch vào nhường chỗ cho cô cháu gái.
- Cháu chào ông - Cô gái nói.
- Chào cháu - Người ông nói.
Lại im lặng.
Một cô phục vụ lại gần để hỏi xem họ gọi gì.
Người ông đứng dậy, xin lỗi vì ông cần vào nhà vệ sinh.
Ông vừa đi khuất, cậu trai vội nói với em gái:
- Trời ơi, anh không biết phải nói gì với ông cả. Ông cũng chẳng nói gì hết.
- Tại vì ông già rồi - Cô em gái tuổi teen thở dài - Bọn mình biết nói chuyện gì với người già cơ chứ?
Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình không thể ngồi yên mà nghe được nữa. Dù có thể họ sẽ bảo rằng đó không phải là việc của tôi.
- Hãy hỏi về thời ấu thơ của ông - Tôi nói sang.
- Cái gì ạ? - Cậu thanh niên quay sang tôi – Anh đang nói với bọn em à?
- Đúng! Các em không nhận ra rằng ông có rất nhiều điều để tặng cho các em à? Các em có muốn biết ông đã nhìn thấy những gì, trải nghiệm những gì không? Ông biết rất nhiều điều các em cần biết cho cuộc đời mình. Ông là một kho báu đấy!
Lại im lặng.
- Cứ hỏi ông về thời trẻ của ông - Tôi tiếp tục - Hỏi ông xem hồi xưa tuyết có nhiều thế này không. Ông sẽ có hàng triệu câu chuyện để kể cho các em nghe.
r5-jpg-1349780873_480x0.jpg
Khi đó, người ông quay trở lại. Hai anh em cùng nhìn tôi.
Sau một chút im lặng nữa, cô gái nói:
- Ông à, hồi xưa, khi ông còn nhỏ, có nhiều tuyết thế này không?
- Chà, ông chưa từng thấy bao giờ có nhiều tuyết như hồi ông 7-8 tuổi - Người ông đáp - Ông đã kể cho các cháu nghe về cơn bão tuyết vùi lấp cả căn nhà ông ở chưa?
- Ông kể đi ông - Cậu trai nói ngay.
Người ông hào hứng kể lại câu chuyện hồi nhỏ của mình. Có lúc ông còn đứng dậy để diễn tả cho hai đứa cháu biết là tuyết ngập cao đến đâu. Càng ngày, cô bé và cậu bé càng có nhiều câu muốn hỏi hơn. Họ cùng cười, cùng góp chuyện, và gương mặt người ông sáng bừng lên vui vẻ.
Khi chuẩn bị đứng lên, tôi nghe thấy người ông nói:
- Các cháu không biết hôm nay có ý nghĩa với ông thế nào đâu. Bao nhiêu năm, ông cứ nghĩ các cháu chẳng thích nghe những gì ông nói.
- Ôi... bọn cháu thì lại nghĩ ông không muốn nói chuyện với bọn cháu - Cậu trai trẻ thật thà.
- Thực ra vì... chẳng có ai hỏi ông gì cả. Ông tưởng những câu chuyện của ông quá tẻ nhạt với mọi người - Người ông ngừng lại một chút.

Trước khi ra khỏi tiệm ăn, tôi nhận thấy cô bé vẫy tay với tôi, rồi cô quàng tay qua vai ông. Lúc này thì cô không cần nói lời nào.
Đọc tiếp ...

VOI VÀ SÓI (rinh bên chị Biengbiec)

   Voi & Sói


Ngày xửa ngày xưa có một anh Sói lười. Nhà cửa của anh, anh chẳng bao giờ quét dọn, sửa sang. Nó bẩn thỉu, rách nát, chỉ chực sụp xuống.  
Một hôm, bác Voi đi qua, chẳng may đụng nhẹ vào làm đổ mái nhà anh Sói.
- Xin lỗi anh bạn!
 Bác Voi nói với Sói - Tôi sẽ sửa ngay cho anh. Bác Voi vốn là người giỏi giang, cái gì cũng biết và không sợ công việc. Bác liền lấy búa, đinh, sửa ngay mái nhà cho Sói. Mái nhà trở nên chắc chắn hơn trước...  
"Ô hô ! - Anh Sói bụng bảo dạ - Rõ ràng là lão ta sợ mình! Thoạt đầu đã phải xin lỗi, sau đó còn sửa lại cả mái nhà. Mình phải bắt lão ta làm cho mình một cái nhà mới mới được! Lão sợ, ắt phải nghe theo!" 
- Này, đứng lại! - Sói quát bảo Voi - Mày làm cái thói gì thế? Mày tưởng có thể bỏ đi một cách dễ dàng thế chắc? Làm đổ nhà người ta, đóng qua loa được mấy cái đinh rồi định chuồn à? Biết điều thì đi mà làm cho ta một cái nhà mới! Đồ súc sinh! Bằng không ta sẽ cho một bài học, đừng hòng mong thấy lại bà con thân thích! Nhanh lên!  
Nghe Sói nói những lời ấy, bác Voi không nói gì cả. Bác lẳng lặng quắp ngang bụng Sói ném xuống hố nước bẩn. Rồi đè bẹp dí nhà Sói.  
- Này, nhà mới này! - Bác Voi nói rồi đi thẳng.

Tỉnh dậy, Sói ngạc nhiên tự hỏi:
 "Mình thật không hiểu gì cả! Lúc đầu lão có vẻ sợ mình đã xin lỗi tử tế, thế mà sau đó lại hành động thế này... Thật không sao hiểu nổi!"
- Chú mày ngu lắm! - Nhìn thấy hết mọi chuyện, bác Quạ già nói - Chú mày đã không hiểu sự khác nhau giữa người hèn nhát và người được giáo dục tốt!
Đọc tiếp ...

LÒNG BIẾT ƠN GIÚP BẠN KHỎE ĐẸP (ST)

ghiên cứu mới : Lòng Biết Ơn Giúp Bạn Khỏe Đẹp‏


(Women’s Health) Nhiều nghiên cứu mới cho thấy thái độ biết ơn có thể giúp bạn sống khỏe mạnh và duy trì vóc dáng gọn gàng.
Các nhà nghiên cứu tại Đại học Illinois ở Urbana-Champaign đã khảo sát 962 người Thụy Sĩ trưởng thành từ 19 tới 84 tuổi. Qua một loạt câu hỏi, họ nhận thấy lòng biết ơn có liên quan đáng kể đến sức khỏe thể chất, ngay cả khi có những hạn chế về tuổi tác hoặc các đặc điểm tính cách khác.Nghe như thể nó giống một bước nhảy vọt từ “cảm ơn” đến sống khỏe mạnh, nhưng các nhà nghiên cứu đã thật sự tìm ra ba mối liên kết giải thích mối liên quan này: sức khỏe tâm lí, những hoạt động lành mạnh, và lòng sốt sắng tìm kiếm sự giúp đỡ trước những mối lo về sức khỏe.
“Chúng tôi biết rằng tâm lí ổn định sẽ tác động lên sức khỏe thể chất”, tiến sĩ Patrick Hill nghiên cứu về tâm lí tại đại học Illinois ở Urbana-Champaign kiêm đồng tác giả cuộc nghiên cứu trên, cho biết. “Và những mối liên kết khác đến từ ý tưởng: các đặc điểm tính cách tác động lên cách cư xử của chúng ta.”
Rốt cuộc, nhiều khả năng bạn theo sát các mục tiêu sức khỏe hơn khi bạn thấy lạc quan (bởi stress làm hầu hết mọi người muốn xích lại gần một túi đồ ăn vặt). “Nếu bạn cảm thấy mỗi ngày là một điều may mắn, bạn sẽ muốn sống cuộc đời lành mạnh hơn ai đó không hề thấy biết ơn vì bất kì điều gì”, tiến sĩ Hill giải thích.
Nếu lòng biết ơn có thể giúp bạn giữ dáng suốt mùa tiệc tùng lễ hội với thức ăn ê hề, đã đến lúc để thể hiện điều đó. Dưới đây là một vài cách thúc đẩy thái độ sống tích cực của bạn:



1. Viết ra để nhắc nhở bản thân
Nghiên cứu cho thấy việc viết ra những điều bạn thấy biết ơn có thể giúp bạn gia tăng được các cảm nhận về lòng biết ơn, theo tiến sĩ Jo-Ann Tsang, phó giáo sư ngành tâm lí ở Đại học Baylor. Bạn nhớ tự buộc mình ghi ra một vài câu nói tích cực và đính chúng lên tấm
gương soi. Cách này khiến bạn vừa chủ động suy nghĩ tích cực vừa được nhắc nhở duy trì thói quen viết.
2. Trả ơn
Công việc tình nguyện được chứng tỏ có tác dụng thúc đẩy tinh thần, và nhiều khả năng gia tăng lòng biết ơn của chính bạn hơn. Nếu không tin, hãy thử giúp một người ăn xin ven đường xem bạn có thấy ấm lòng khi rời đi không. Sao bạn không vào các trang web thiện nguyện để tìm một cơ hội phù hợp với thời gian biểu và sở thích của mình.
3.Suy nghĩ đơn giản
Khi mường tượng về lòng biết ơn, đầu óc chúng ta thường vẽ ra những hình ảnh lớn lao như là gia đình và tài chánh. Tuy nhiên, tập trung vào những thứ nhỏ nhặt lại quan trọng hơn. Hãy tự cho mình quyền phấn khích khi có một kiểu tóc không giống ai trong ngày bất chợt hoặc khi bạn trai nấu bữa tối cho bạn. Đó là những điều vẫn còn bên bạn cho dù ngày mai bạn có bị mất việc đi chăng nữa.
4. Gửi lời cảm ơn chân thành
Dù nhận được một món quà nhỏ hoặc được ai đó khuyên nhủ điều có ích, bạn nhớ gửi lại một lời cảm ơn viết tay. Chắc chắn nó sẽ khiến bạn trông như một người tử tế, nhưng cũng phải chắc rằng bạn hành động như thế vì thấy biết ơn, điều này có thể biến thành thói quen.
5. Biết mình biết ta
Làn sóng bạn bè gần đây thi nhau viết trên Facebook về những gì họ thấy biết ơn có thể truyền cảm hứng cho bạn, hoặc làm bạn chạnh lòng khi so sánh với những may mắn của họ. “Nếu nó làm tâm trạng của bạn chùng xuống, hãy thư giãn,” tiến sĩ Jo-Ann Tsang khuyên. Có lẽ sẽ dễ dàng hơn để tập trung vào việc biểu lộ lòng biết ơn của bạn một khi nó không có vẻ giống như một cuộc cạnh tranh.
6. Thấy mình có lỗi
Chúng ta thường cố giấu đi thái độ biết ơn khi biết nhiều người khác không may mắn như mình. “Chúng ta cho rằng, làm sao tôi có thể biết ơn vì có chiếc túi xách mới này khi một số người thậm chi không có cơm để ăn?”, tiến sĩ Tsang phân tích. Đừng để bị mắc kẹt vào tình huống này. Hãy tự nhắc nhở mình rằng bạn có lí do để biết ơn, và tự mình cảm nhận nó. Bạn có thể tỏ lòng biết ơn và điều đó không ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác.
7. Giả vờ như thật
Nếu bạn thật sự không thể thúc đẩy cảm giác về lòng biết ơn tự đáy lòng, vậy cứ bỏ qua nó để tập trung vào những gì bạn có thể kiểm soát được, chẳng hạn như đi tới phòng gym 2 lần/tuần. Đôi khi bạn cần một cú đạp khởi động, vì vậy sẽ ổn thôi nếu đến với thái độ này từ một hướng khác. Nếu ra ngoài và tập thể dục, bạn sẽ biết ơn nhiều hơn vì sức khỏe của mình. Cảm giác đó sẽ là động cơ thúc đẩy bạn bám vào nó.

Trích nguồn Tạp chí Women’s Health
Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 29 tháng 4, 2013

CHUYỆN HÀO ANH

Vừa rồi báo đăng  tin Hào Anh (cậu bé từng bị chủ hành hạ tra tấn man rợ năm trước ) lại bị nghi vấn có liên quan đến vụ cắp trộm gì đó,lại bđánh ép cung ...Tôi ..hồi hộp thót tim, theo dõi ngóng chờ bản tin sau.Rồi  được biết  em  tuyệt không có tội, công an đã đến xin lỗi gia đình.Mừng vui  khôn tả!
Ngắm  tấm hình em ấy, (giờ đã ra dáng một thanh niên khá  cương nghị)  vết môi rách vĩnh viễn còn sẹo đó...mặt buồn trĩu  âu lo...Thương !
Hào Anh đã quá đủ đắng cay khốn khổ rồi.Vẫn biết mong ước chỉ là mong ước thôi.Nhưng tôi  c mong mỏi đời em  từ nay về sau  sẽ chỉ toàn ngọt lành với thương yêu.Mong lắm !!!
Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2013

CHẢ QUẾ

Những hôm nhà ăn cơm có chả quế, mình  hay   cắt một miếng ước chừng nửa lạng, chia làm ...những sáu miếng mỏng như lưỡi mèo.Mình  nhớ những bữa ăn tươi thời thơ ấu .
Mỗi khi được lĩnh lương , mẹ thường đãi riêng ba con gái đúng từng ấy chả.Mình ,con bé rất  láu nhưng cũng lại rất đa cảm từ ngày ấy, đã rất biết động viên mẹ  rằng , không bị đói là may lắm rồi mẹ ơi.Song   cứ bữa nào có được thêm hai lẻo  chả mỏng tang  ấy thì mình  ăn cơm nhiều gấp đôi ngày thường.
Nhớ chuyện ngày xưa,cứ thấy thương ...người nhiều lắm.. .!
Đời chẳng  khi nào hết những đứa bé thèm ăn khát uống khổ hơn  là  mình đã từng! :(
Đọc tiếp ...

CHỈ MỘT TIẾNG EM (Blog Coinguon)

Chỉ một tiếng em


Chỉ một tiếng EM mà biến một sinh vật sống (người chồng) thành một vật thể vô tri vô giác (mảnh ngói khô khan), để rồi cứ thế mà hờn trách, xa rời chồng... Để rồi xao lòng với người đàn ông khác bởi một tiếng “em”... Công thức E=mc2 của Einstein trở thành... classic trước năng lực siêu nhiên vượt mọi quy luật vật lý này!!!
Chỉ mất tiếng EM thôi mà đã góp phần không nhỏ kiến tạo nên... dukkha cho thế giới này!!!
Xin mời quý vị cùng đọc và chiêm nghiệm câu ch
uyện từ cuộc sống dưới đây:
                            

Chồng thức suốt đêm chăm sóc vợ ốm, sáng ra hỏi: “Hôm nay thấy thế nào? Còn đau không?”. Người ấy đến thăm, hỏi: “Hôm nay em thấy thế nào? Còn đau không em?”.
Chồng hì hụi nấu cho vợ bát cháo, bưng đến, nói: “Ăn đi cho toát mồ hôi...”
Người ấy đến đúng lúc bát cháo còn để trên bàn, bảo: “Em ăn đi kẻo nguội...”
Sáng thấy trời trở gió, chồng đưa cho cái áo khoác bảo: “Trời lạnh đấy...”
Người ấy nhìn thấy quấn kín mít trong đống áo quần, hỏi: “Có lạnh không em?”
Chỉ thêm một từ “em” mà sao nghe lòng cứ rưng rưng. Người ấy thật dịu dàng, thật trìu mến, thật đáng yêu.
Chỉ thiếu một từ “em” mà thấy lòng lạnh tanh, ngao ngán thấy ông chồng thật khô khan, cục mịch.
Chỉ vì một từ em mà chị đã xao lòng. Chỉ thiếu một từ em mà chị cảm thấy hụt hẫng, người đâu mà khô như ngói.
Chị thật chóng quên. Trước kia anh đâu có thế. Nhưng...
Anh vừa hoàn thành công trình được nghiệm thu xuất sắc, vội lao về nhà để đưa vợ đi nhà hàng chiêu đãi, mặc cho đồng nghiệp í ới rủ rê đi nhậu, nhưng gặp ngay nét mặt lạnh lùng của vợ:
- Hôm nay thất nghiệp hay sao mà giờ này đã về...
Nguội cả niềm vui.
Vui quá vì nhận được một hợp đồng béo bở, về thấy vợ đang lúi húi nấu cơm, thương vợ quá nên bàn:
- Em tìm thuê lấy người giúp việc cho đỡ vất...
Vợ cau có:
- Sợ vợ vất vả hay thích có bà bé trong nhà?
Tình yêu vụt tắt.
Có hôm tự nhiên nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa thấy yêu vợ lạ lùng, chẳng kìm được lòng đến bên vợ hôn một cái. Vậy mà vợ quay ngoắt lại, giương mắt lên hỏi:
- Hôm nay lại làm gì nên tội hả? Anh khai ngay. Hôm nay anh gặp lại người yêu cũ phải không?
Nói là vì yêu vợ quá thì vợ lại phì vào mặt bảo: “Đừng giả dối, đừng đánh trống lảng...”. Buồn cả người.
Có hôm công việc không suôn sẻ, vừa mệt, vừa chán, chỉ mong được về nhà nằm nghỉ bên vợ con cho quên hết sự đời, vậy mà vừa mở cửa, mới bước được có một chân vào nhà vợ đã nhìn lom lom hỏi:
- Hôm nay cãi nhau với con nào hả? Sao mặt mũi trông như thất tình vậy?
Cứ nghĩ, giá như vợ chỉ hỏi một câu: “Anh có chuyện gì mà trông mệt thế?”, chắc sẽ bật khóc mà nói: “Không có em chắc anh không sống nổi...”.
Vợ bước từ phòng tắm ra, trông vợ mát mẻ cứ như thiên thần, yêu thật là yêu, chạy ra ôm vợ vào lòng, ghé tai nói khẽ: “Em xinh thật là xinh. Thơm thế, cứ như được ướp bằng ngàn loài hoa ấy...”.
Vợ hất tay, nguýt dài: “Đừng có tán, tính chuyện vớ vẩn hả... người ta đang mệt đây, để cho người ta yên”. Trăm ngàn tình yêu đều sun cả lại, cụt cả hứng.
Ngày sinh nhật vợ, nhân có tiền thưởng, hứng chí mua cho vợ một bó hoa lan cực đẹp. Cầm bó lan đi đường bao cô gái phải trầm trồ khen, sướng run cả người, tin chắc vợ sẽ vui lắm đây. Vậy mà vợ chỉ nhìn bó hoa đã hỏi ngay: “Bao nhiêu tiền thế? Anh mua hay cô nào mua hộ?” Niềm vui chợt tắt.
Nhưng nào đã xong, vợ truy mãi đành phải nói giá bó hoa (mà chỉ là nửa giá thật thôi đấy), vợ giãy lên đành đạch tưởng bị đứt ruột, kêu rầm: “Kỳ sau đến ngày sinh nhật tôi ông cứ mua cho tôi con gà để tôi ôm là được, đừng có hoa hoét làm gì phí tiền...”.
Cứ thế mà những lời có cánh, những hành động galăng dần dần mai một, héo hon, khô đét.
Có nhiều lúc khao khát được nói những lời yêu thương, khao khát được bày tỏ tình cảm với vợ mà miệng chẳng dám nói lời ngọt ngào âu yếm, sợ phải nhìn ánh mắt nghi ngờ của vợ, sợ phải nghe vợ nói: “Đừng có mà giả tạo, đừng có mà nói điêu...”.
Vợ chẳng biết chính mình đã biến chồng thành mảnh ngói khô khan để rồi cứ thế mà hờn trách, xa rời chồng. Để rồi xao lòng với người đàn ông khác bởi một tiếng “em”...


Theo TGPN

Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

MỖI NGÀY MỖI CHUYỆN 13 - HÃY CHO TÔI BIẾT ...:D

Mụ  trước cứ xểnh  mò lên mạng là  ngó tin khốc liệt  cướp giết hiếp.(bn tính  ..côn đồ ,nhể :D).Hồi này  sức yếu chả ra gió, mụ chuyển hướng dòm   sao xẹt làm vui, nghía  tuyền dững hình giai kháu  gái duyên  ... hở vú khoe mông, ,nhà đẹp xe khủng , sinh nhật tỉ tỉ đồng... Rồi thì ... làm sao cho sướng ,làm sương cho sáo ...( Ak ak xin đừng ai trách mụ bố láo!) :-))
Có câu mụ khá tâm đắc lâu nay, ấy là , hãy cho tôi biết bạn đọc cái gì, tôi sẽ nói cho bạn biết bạn là người dư thế nào .AK AK.Đố các bạn mình biết mụ lờ đang dần trở thành người dư nào đới :-)))

Đọc tiếp ...

HIỂU VÀ YÊU THƯƠNG

Nghe nói bố ốm , cnhấp nhỏm không yên.Mấy hôm nay bố đỡ hơn rồi,thấy sao nhẹ nhàng dễ chịu hẳn .Hồi này mình đã cố ...cố để nói chuyện với mẹ dịu dàng hơn, nhiều hơn ngày trước.Rõ thật khốn khổ cho mình, con gái mà ..khắc khẩu với mẹ đến kinh khủng.Mình biết mình rất rất tệ, mà ..mãi vẫn chưa làm sao thay đổi được ...Lần nào phôn về cũng toàn mẹ le te nhấc máy được máy câu lại giận dỗi này khác ...toàn những vặn vẹo dặn dò quan tâm đâu đâu ấy...:(
Hôm lâu gọi về gặp lúc mẹ vắng nhà, hai bố con buôn đến sướng.Rồi bất ngờ bố bảo, bố cứ thấy mừng mừng lắm con ạ.Mình  vâng, bố lạc quan thế mới tốt, cứ nhìn xuống sẽ thấy mình sướng lắm ý bố ạ...Nào ngờ, bố bảo.Bố mừng vui lắm vì ...vì cả ba con gái bố không đứa nào ...nói lắm như mẹ.Ak ak! Bố bảo mẹ các con nói lắm lắm , nói bố phát sợ lên , mệt không chịu được...Ôi!Thương bố làm sao!!!
Lại ông bạn mình , cũng than lấy vợ trẻ mệt mỏi .Rồi thì mấy anh chị mình biết , suốt suốt có chuyện cắng đắng nhau ....Bảo mãi rồi, chỉ ba trận cãi nhau là vừa hết một đời .Sống sao mà khổ  thế !
Muốn yêu thương thì  phải hiểu .
Liệu có khi nào mẹ mình chịu hiểu ?! Có khi nào không , hả mẹ ? !:(
Đọc tiếp ...

MỖI NGÀY MỖI CHUYỆN 12 - HẮT XÌ :D

Vào mùa dị ứng phấn hoa rồi, ba bố con thi nhau hắt xì.Gái cưng bốn tuổi rồi mà vẫn ...ú a ú ớ chả thông được thứ tiếng gì,  cứ nghe bố với anh hắt xì là dù đang ngồi ở đâu ả cũng dõng dạc ,im đi!:D.Lại còn kiểu lần đầu thì tiếng Tiệp , lần sau chơi tiếng Việt rõ nét.Ngộ !:D
Mình vẫn khoan khoái rằng vì ...ở hiền gặp lành :D, nên tận giờ vẫn bình thân chửa dính cái vụ dị ứng này :D.Thấy thương thương hội kia,  cứ đến hè nắng vàng hoa lá cỏ cây đẹp  mê man thì lại ...lại tranh nhau hắt xì , khụt khịt khó th...
Bỗng hôm nay, quay ngoắt trăm tám mươi độ mình lại dư là...đau đau khổ khổ lắm ý.D.
Ờ, các cụ hay bảo hắt xì là  có ai nhắc ai mong.Vầy thì  mình đã ..đã sống thế nào mà ..mà chả mấy khi  được ..hắt xì ?!:D

Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 25 tháng 4, 2013

BÀI HỌC LÀM CHA MẸ (ST)

"...Nhà tâm lý học nổi tiếng Gary Chapman đã từng khẳng định: “Bể yêu thương tràn đầy” đã làm nên những đứa trẻ tích cực, vui vẻ và nhiệt tình. Những đứa trẻ lớn lên trong môi trường đầy ắp yêu thương sẽ luôn có cảm giác tự hào về bản thân, tin vào bản thân và do đó có thái độ tích cực, vui vẻ trong cuộc sống..."
Sau đây, xin mời quý vị cùng đọc và suy ngẫm:
"Bài học làm cha mẹ tuyệt vời qua chuyện Đỗ Nhật Nam"

Tôi vốn hiếm khi mở miệng chê trẻ con, kể cả trước mặt hay sau lưng chúng. Cho nên, tôi viết bài này cũng không nhằm mục đích “ném đá” bọn trẻ.
Hôm rồi, vô tình xem được đoạn clip về em Nhật Nam. Tôi không quan tâm nhiều đến nội dung câu chuyện của em ý, vì bất kỳ cuộc phỏng vấn nào cũng có sự chuẩn bị khá kỹ càng về kịch bản trước khi bấm máy. Điều tôi quan tâm hơn chính là kỹ năng mềm của em ấy, điều mà rất nhiều các bậc cha mẹ hiện nay đang quan tâm và muốn tìm kiếm các lớp kỹ năng sống cho con mình học tập.
Vì vậy, nếu nội dung bài phát biểu của em ấy là do người lớn “viết kịch bản” thì tôi cũng vẫn thấy em ý đáng khen, mà nếu nội dung là của em ấy thì xem ra em ý lại càng tài năng hơn nữa. Sau khi xem đoạn clip ấy, tôi chốt lại một câu, một cách khách quan, không hề bị tình cảm chi phối: Tôi rất ngưỡng mộ bố mẹ em ý.

              
Nhật Nam (thứ hai từ phải sang) bên các độc giả nhí (Internet)

Điều gì tạo nên một đứa trẻ tích cực, vui vẻ và nhiệt tình?

Nhà tâm lý học nổi tiếng Gary Chapman đã từng khẳng định: “Bể yêu thương tràn đầy” đã làm nên những đứa trẻ tích cực, vui vẻ và nhiệt tình. Những đứa trẻ lớn lên trong môi trường đầy ắp yêu thương sẽ luôn có cảm giác tự hào về bản thân, tin vào bản thân và do đó có thái độ tích cực, vui vẻ trong cuộc sống.
Chỉ nhìn em Nam, tôi cũng có thể đoán được rằng em đang được nhận một tình yêu vô bờ bến từ cha mẹ và những người sống xung quanh em. Và hơn thế nữa, tôi tin rằng bố mẹ em đã thực sự biết cách bày tỏ tình yêu thương đó để em cảm nhận được một cách sâu sắc rằng em đang sống trong một “bể yêu thương tràn đầy”. Tôi cũng tin rằng, Nam không bị cha mẹ so sánh một cách tiêu cực với những đứa trẻ khác tài giỏi hơn em, mặc dù Nam không phải là đứa trẻ giỏi nhất trên đời; tôi tin rằng Nam sẽ không bị cha mẹ chỉ trích vì những điều con làm chưa tốt, mặc dù chắc chắn em không phải là một cậu bé hoàn hảo không bao giờ mắc lỗi; và tôi tin rằng, Nam không thường xuyên bị cha mẹ đánh đòn hay quát mắng mỗi khi làm điều sai… Tôi tin rằng cậu cảm nhận thấy, cậu được bố mẹ cậu tự hào và tin yêu nhất.
Sẽ có ý kiến cho rằng, đã là bố mẹ, ai chẳng yêu thương con vô bờ bến. Đúng, tôi công nhận thế! Tình yêu thương con cái thì cha mẹ nào cũng có thừa. Vấn đề là, làm cách nào để trao cho con đúng cách, để con cảm nhận được tình yêu tràn trề, vô hạn ấy? Chẳng hạn, ép con ăn no cũng là vì yêu thương con nên mới thế, dựng con dậy sớm để đi học cho đúng giờ cũng là vì yêu thương con đấy thôi…
Nhưng, con không có nhu cầu được yêu thương kiểu như thế! Nguồn gốc của vấn đề chính là ở chỗ nắm được nhu cầu tâm lý của con để yêu thương. Trẻ con cần những điều thật đơn giản, cực kỳ đơn giản, đó là được khen ngợi, được nhận những lời lẽ yêu thương, được vuốt ve âu yếm, được cha mẹ dành thời gian bên con và được cha mẹ trao đổi tất cả những đề tài của cuộc sống. Và tôi tin, bố mẹ của Nam đã và đang thể hiện tình yêu thương cho con bằng những điều giản dị ấy, một cách chân thành!

Điều gì tạo nên một đứa trẻ tự tin?

Tự tin không phải là đặc tính vốn có của con người, mà nó có được thông qua quá trình nuôi dưỡng và rèn luyện tính độc lập và khả năng tự khẳng định từ khi còn nhỏ. Tôi vẫn nhớ như in một câu khi đọc cuốn sách của Katherine Arnold: "Để làm việc gì đó đúng, trẻ phải làm cái gì đó sai". Chúng đang học hỏi, vì vậy không nên ca cẩm quá nhiều nếu chúng vô tình đập vỡ đồ đạc trong nhà. Sự tán thành, mỉm cười của cha mẹ rất cần thiết đối với việc xây dựng tính tự tin ở trẻ.
Tôi có một niềm tin rằng, sau khi xem clip của Nam, độc giả tung lên nhiều ý kiến trái chiều, dù chê bai hay khích lệ, thì em ý vẫn sẽ nhận được những ánh mắt nụ cười của cha mẹ em, những che chở và những lời góp ý chân thành nhất thay vì những than phiền, trách cứ. Những phát biểu dù sai hay đúng (theo ý kiến độc giả), chắc cũng sẽ được bố mẹ em phân tích để biến thành bài học cho em tiến bộ hơn mỗi ngày.
Trẻ con từ lúc mới sinh ra đã biết nhận thức và muốn độc lập, tự khẳng định mình. Bản thân mình thì không có khái niệm “tự tin thái quá” đối với con trẻ. Đấy là sự phát triển tự nhiên của chúng, và dù trẻ con làm sai hay đúng, thì đó chỉ là quan niệm người lớn đánh giá mà thôi, còn với chúng, những điều chúng làm luôn đúng và phù hợp với nhu cầu của lứa tuổi. Với tôi, hiểu được nhu cầu và tâm lý của bọn trẻ mới là điều quan trọng. Cho nên, với con tôi, tôi quan niệm rằng: "Nếu chưa thể nói với con điều gì đó tốt đẹp, thì tốt hơn hết là không nói gì cả!".
Giống như là một em bé tập bước lên cầu thang. Nếu nó chưa bước chân đã bị mẹ nói “không” và dọa “ngã đấy”, thì sẽ tự ý thức rằng à mình còn lâu mới đủ khả năng để lên cầu thang. Ngược lại, nếu mẹ đi kèm theo sau, cùng ánh mắt và nụ cười khích lệ, thì con sẽ tự tin leo lên cầu thang, dù có ngã thì cũng có mẹ ở bên bảo vệ, nhưng chắc chắn nó tin rằng, con đã biết leo cầu thang rồi mẹ ạ, ngày mai con sẽ lại leo, và sẽ không để cho mình bị ngã nữa.
Những thành tích, giấy khen từ các cuộc thi quốc tế cũng có thể là thành quả sau nhiều lần đã thất bại của Nam mà em luôn nhận được sự sẻ chia, động viên của bố mẹ. Đó là bằng chứng về khả năng thực sự của em, không do em tô vẽ trong cuộc phỏng vấn. Tôi tin rằng, bố mẹ em có quyền tự hào về những điều họ đã làm được cho con, đã động viên con để con tự tin mỗi ngày. Và tự tin chính là chìa khóa của thành công cho con trẻ.
Điều gì làm nên một đứa trẻ biết ước mơ?
Thực tế cũng cho thấy, người biết ước mơ, dù nhỏ bé hay to lớn thì họ đều có một điểm chung là luôn sống lạc quan, yêu đời, luôn nỗ lực không ngừng để đạt được những mục tiêu từ nhỏ đến lớn. Rõ ràng, biết ước mơ thật là quan trọng.
Tôi không ngạc nhiên khi một đứa trẻ như Nam đã có thể ước mơ trở thành giáo sư. Một đứa trẻ biết ước mơ, có vẻ như chúng hay ước mơ trở thành người giống như những người thân quen đang sống xung quanh chúng thì phải. Chẳng hạn, muốn trở thành cô giáo như cô, muốn trở thành bác sỹ như mẹ, hay làm công an như bố… Cho nên dễ hiểu thôi, phải cảm ơn người cha của Nam, là một PGS, TS giảng dạy ở trường ĐH để cho con soi vào và ước mơ sẽ trở thành một giáo sư giảng dạy ở Mỹ, rồi trở về VN để thành giáo sư tin học đầu tiên của Việt Nam làm về chuyên ngành mật mã…
Trẻ em có nhiều ước mơ, và ước mơ cũng dễ dàng thay đổi. Có thể vài năm sau, Nhật Nam sẽ có những ước mơ khác đi, đơn giản hơn hoặc “viển vông” hơn. Điều đó không quan trọng bằng bản chất của em là một đứa trẻ biết ước mơ. Quan trọng hơn nữa là bố mẹ em ý hiểu và động viên tất cả những ước mơ của con, quan tâm đến sở thích của con. Bởi chỉ có thế thì họ mới hiểu và khích lệ con mỗi ngày hướng đến những đam mê ấy. Và chắc là, họ cũng sẵn sàng tạo điều kiện cho con làm những việc liên quan đến sở thích của con, tạo điều kiện chứ không ngăn cản hay ép buộc, cho dù đó là ước mơ có thể “viển vông” đến thế nào đi chăng nữa. Rồi mỗi khi em ấy đạt được mục tiêu đề ra, chắc hẳn bố mẹ sẽ không quên động viên và kết nối thành tích đạt được với những ước mơ “viển vông” ấy. Đặc biệt, tôi tin rằng, họ là những người bạn thật sự thân thiết của con, cùng chung tay góp sức, lắng nghe, chia sẻ và giúp đỡ cho con trong suốt chặng đường, để con của họ không ngừng ước mơ.

Li Ly


Đọc tiếp ...

PHÚC BÁO NHƯ DÒNG NƯỚC (ST)




Bạn tôi và tôi tựa như con thuyền đi trên giòng nước ấy. Ða phúc (tích được nhiều phúc) nước dâng, thuyền tự khắc lên cao, dễ dàng đi tới. Thiểu phúc (tích được ít phúc) nước thấp thuyền bị mắc kẹt, khó dịch chuyển.


Vào một buổi chiều , tôi và một người bạn ra ngoại ô đi tản bộ. Ðột nhiên, một cụ già ăn mặc, rách rưới đi lại gần, mang một túi rau cải xanh trên tay để bán.
Ðó là những cọng rau đã héo úa, lá rau mất nước và vàng oạch, trên lá rau còn có những lỗ nhỏ do bị sâu ăn. Nhưng bạn tôi vẫn không hế nói gì, mở miệng kêu ông lão bán cho 3 túi rau.
Ông cụ lại còn ra vẻ ngượng ngùng giải thích với chúng tôi. Ðây là rau do chính tôi tự trồng đấy các ông ạ. Trước đó do bị một cơn mưa lớn, nên rau hơi bị úng, xem mớ rau có vẻ xấu xí, thật xin lỗi quý ông.
Sau khi ông lão đi khỏi, tôi hỏi người bạn: Ông về nhà thật sự ăn mớ rau này ư?
Bạn tôi không cần đắn do trả lời “Không đâu, những cọng rau này đã không thể ăn được rồi mà”
"Vậy thì sao ông còn mua nó về làm gì?"
"Vì chắc chắn mớ rau ấy chẳng còn ai có thể mua được nữa. Nếu như mình không mua cho ông ấy, vậy hôm nay e rằng ông cụ sẽ không thu được gì".
Việc làm tốt (hành thiện) của bạn khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ, bởi vậy tôi chạy đuổi theo ông cụ, mua giúp thêm một số rau nữa cho ông cụ.
Ông cụ vô cùng mừng rỡ nói: "Hôm nay tôi bán suốt cả ngày, chỉ có các ông là chịu mua mà thôi, thật là quý hóa, xin cám ơn các ông nhiều lắm".
Chỉ có mấy bó rau không còn có thể ăn được nữa, đã làm cho tôi học được một bài học quý báu.
Khi chúng ta rơi vào mực nước thấp của thủy triều, chúng ta hy vọng có một phép màu mang theo bên mình. Nhưng trong lúc chúng ta đã đủ năng lực thực hiện, phải chăng ý nguyện làm những việc sáng tạo của phù thủy đã có được phép mầu?
Chỉ cần mỗi người trong chúng ta tự nguyện muốn làm việc tốt tuy rất nhỏ bé, thực ra là có thể mang lại niềm hy vọng rất lớn.
Người ta đạt đến một độ tuổi nào đó, hiểu rõ ràng chuyện gì cần làm, chuyện gì không cần làm, đó chính là một thứ trí tuệ.
Bạn làm một việc nếu điều ấy tốt với riêng bạn – Ðó chính là thành công. Còn nếu bạn làm một việc, điều ấy tốt cho người khác. Ðó chính là thành tựu.
Hãy quí trọng ngày hôm nay, bởi vì đó sẽ là hồi ức tốt đẹp cho tương lai của bạn sau này.


Đọc tiếp ...

ÂM NHẠC - THẦN DƯỢC CỦA TÂM HỒN VÀ SỨC KHỎE(Blog Coinguon)

Âm nhạc - Thần dược của tâm hồn và sức khỏe


Âm nhạc là thứ không thể thiếu trong cuộc sống của con người. Song không đơn giản là một phương tiện giúp con người thư giãn và giải trí, âm nhạc còn có tác động rất lớn đến trạng thái tinh thần và sức khoẻ của con người. Sử dụng âm nhạc như một phương pháp chữa bệnh từ lâu đã trở thành một vấn đề nghiêm túc được các nhà khoa học quan tâm nghiên cứu.


Không phải ngẫu nhiên, nhạc Mozart hay các bản nhạc của các nhà soạn nhạc nổi tiếng thế giới khác lại được nhiều người khuyên dùng cho trẻ nhỏ và thai nhi trong bụng mẹ. Hẳn những tác động và lợi ích của âm nhạc đối với con người phải là không nhỏ.

Theo kết quả nghiên cứu mới đây của nhiều nhà khoa học trên khắp thế giới, âm nhạc chính là một loại thần dược của tâm hồn và sức khỏe con người.

Tác động kích thích đối với não bộ

Âm nhạc có tác dụng kích thích sóng não rất tốt đối với con người. Những bản nhạc có giai điệu và tiết tấu nhanh thường giúp cho đầu óc con người tỉnh táo hơn, năng động và nhạy bén hơn khi xử lý các tình huống diễn ra trong cuộc sống. Khi nghe một bản nhạc sôi động, yêu thích, não bộ trở nên hưng phấn khiến cho con người có thể làm việc đạt hiệu quả cao hơn hẳn bình thường.

Mặt khác, những bản nhạc có tiết tấu chậm, nhẹ nhàng lại có tác dụng trấn tĩnh tinh thần, giúp đầu óc thư giãn hiệu quả. Từ đó cũng giúp toàn bộ cơ thể con người được thư giãn, giảm căng thẳng và stress – vốn là những nguyên nhân khiến con người bị tăng nguy cơ mắc nhiều chứng bệnh liên quan đến huyết áp và tim mạch.

Liệu pháp âm nhạc giúp phòng và trị bệnh hiệu quả

Theo các nhà khoa học Mỹ, âm nhạc còn giúp con người giảm được đáng kể nguy cơ mắc nhiều bệnh tật khác bởi âm nhạc làm giảm trạng thái lo lắng, áp lực dẫn tới suy nhược – một trong những nguyên nhân làm hao tổn năng lượng, dẫn tới suy giảm khả năng miễn dịch trong cơ thể con người.

Ngày nay, âm nhạc đã được sử dụng như một liệu pháp giúp bệnh nhân thư giãn và lấy lại trạng thái tinh thần sau những tổn thương về thần kinh hoặc những cú sốc về tình cảm. Tại nhiều bệnh viện lớn trên thế giới, liệu pháp âm nhạc đã mang lại khá nhiều thành công trong việc giúp đẩy nhanh tiến trình hồi phục bệnh của các bệnh nhân.

Liệu pháp của tâm hồn hay bí quyết chống lại sự lão hóa

Đối với những bệnh nhân gặp phải các vấn đề rắc rối khác, chẳng hạn như bị trầm cảm, u sầu... thì âm nhạc chính là một trong những biện pháp giúp con người trở nên vui vẻ, hoạt bát hơn.

Những người thường xuyên chơi nhạc và có cảm hứng với âm nhạc thường là những người sống rất lạc quan, yêu đời. Đây cũng chính là bí quyết giúp cho tâm hồn con người trở nên tươi trẻ, trạng thái tinh thần hưng phấn... nhờ đó làm giảm đáng kể quá trình lão hóa của hệ thần kinh và cơ thể. Đối với chị em, thư giãn bằng âm nhạc còn là một bí quyết giúp giữ gìn nhan sắc, sự trẻ trung.

Âm nhạc giúp ích cho hệ tiêu hóa

Nghe có vẻ khó tin, song sự thật đã được các nhà khoa học chứng minh rằng: nghe một vài bản nhạc nhẹ trong bữa ăn sẽ giúp quá trình tiêu hoá thức ăn diễn ra tốt hơn. Giải thích cho hiện tượng này, các nhà khoa học Mỹ cho biết: đó là vì khi nghe nhạc, nồng độ cortisol (hormon gây căng thẳng và stress) trong máu được giảm xuống. Nhờ đó, cơ thể được thư giãn thoải mái và có thể hấp thụ được nhiều dinh dưỡng hơn từ lượng thức ăn mà chúng ta ăn vào. Quá trình này cũng kích thích cảm giác ăn được ngon miệng hơn.

Âm nhạc, phương pháp tuyệt vời mang lại giấc ngủ ngon

Đôi khi sự mệt mỏi, căng thẳng, stress... sau một ngày làm việc có thể chính là nguyên nhân khiến cho giấc ngủ không diễn ra như ý muốn của mỗi người. Để giảm tải những áp lực và sự căng thẳng đó, âm nhạc chính là một biện pháp tuyệt vời hơn bất kì một loại thuốc ngủ nào. Những bản nhạc du dương, nhẹ nhàng sẽ giúp trấn tĩnh những căng thẳng và mệt mỏi trong đầu óc chúng ta và đưa chúng ta đi vào giấc ngủ ngon lành.

Thưởng thức âm nhạc nhằm mang lại hiệu quả tốt nhất

Không phải cứ nghe nhạc liên tục, suốt ngày là có thể mang lại hiệu quả tốt cho con người. Thưởng thức âm nhạc cũng cần phải có những thời điểm thích hợp và một không gian phù hợp. Một vài bản nhạc sôi động vào buổi sáng chính là liều thuốc tăng lực rất đáng kể đối với hệ thần kinh và toàn bộ cơ thể con người.

Nghe nhạc vào buổi sáng có thể tạo hưng phấn cho não, giải toả mọi lo âu, căng thẳng và giúp con người sẵn sàng đối đầu với những khó khăn, vất vả của một ngày làm việc bận rộn.

Khi làm việc căng thẳng, một chút nhạc nhẹ sẽ có tác động giúp đầu óc trở nên tập trung hơn, nhờ đó công việc trở nên dễ dàng và hiệu quả hơn. Tất nhiên, điều này còn phụ thuộc vào loại nhạc sở trường của mỗi người

Theo Sức khỏe & Đời sống
Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 24 tháng 4, 2013

THẤU HIỂU CHÍNH MÌNH - J.KRISHNAMURTI

Hỏi :
- Thông minh có tạo nên cá tính của con người không?
Krishnamurti đáp :
- Chúng ta định nghĩa thế nào là "cá tính"? Và thế nào là "thông minh"? Tất cả các chính trị gia -- dù ngay đến những nhà chính trị chuyên nghiệp đa dạng ở nơi đô thị Delhi hay chỉ là những chính trị gia tay mơ huênh hoang khoác lác ở địa phương khỉ ho cò gáy -- cũng luôn luôn viện dẫn đến những từ ngữ nào là "cá tính", "lý tưởng", "thông minh", "tôn giáo", "Thượng Đế". Chúng ta lắng nghe những từ ngữ này một cách say mê, sùng mộ, bởi vì chúng có vẻ như là rất quan trọng. Phần lớn chúng ta sống với chữ nghĩa; và chữ nghĩa càng được trau chuốt công phu, gọt giũa cho thật là sắc sảo bao nhiêu  thì chúng ta càng thấy thích thú, thỏa mãn bấy nhiêu.
Vậy thì chúng ta hãy cùng nhau tìm hiểu coi chúng ta định nghĩa "thông minh" và "cá tính" như thế nào. Đừng nói là tôi đã không trả lời các bạn một cách rõ ràng, xác định. Moi ra ngay những định nghĩa, những kết luận, là một trong những trò kỹ xảo của bộ óc, có nghĩa là bạn không muốn tìm tòi, nghiên cứu, để hiểu cho thấu đáo, mà chỉ muốn đuổi theo lời nói mà thôi. 
Thông minh là gì? Nếu một người có thói sợ sệt, lo lắng, ghen tị, tham lam; hoặc là đầu óc chỉ biết rập khuôn, bắt chước, trong tâm chỉ chứa đầy nhóc kinh nghiệm và kiến thức của người khác; nếu tư tưởng của hắn bị hạn chế, bị xã hội, môi trường sống nhồi ép vào khuôn khổ -- người như thế có thông minh không? Hắn không thông minh, phải vậy không? Và có thể nào một người sợ sệt, không thông minh, lại có được cá tính -- cá tính là cái gì thuộc về sáng tạo, không phải chỉ như những cái máy nhắc lại điệp khúc của truyền thống về những điều phải làm hoặc không làm. Cá tính có đáng kính trọng không?
Bạn có hiểu câu "đáng kính trọng" nghĩa là gì không?
Bạn là người đáng kính nếu bạn được nhiều người chung quanh ngưỡng mộ, kính trọng. Và cái gì làm cho số đông kính trọng -- người trong gia đình và quần chúng? Họ kính trọng những điều mà chính họ thèm muốn và đã ấp ủ trong tâm như là mục tiêu hoặc lý tưởng của họ. Họ kính trọng cái sự kiện cao vời tương phản với cảnh đời thấp thỏi của chính bản thân họ. Nếu bạn giầu và có quyền thế, hay bạn là chính trị gia tên tuổi, hoặc đã viết nhiều cuốn sách nổi tiếng, như thế bạn sẽ được đám đông kính trọng. Khi đó thì dù điều bạn nói ra có thể hoàn toàn vô nghĩa, ấy thế mà cứ hễ bạn phát biểu là thiên hạ lắng nghe, bởi vì họ đã coi bạn như  là một vĩ nhân. Và khi mà bạn đã chiếm được lòng kính trọng của nhiều người, được đám đông ủng hộ, tự nhiên bạn thấy mình là người đáng kính, có cảm giác mình đã thành đạt. Nhưng cái "kẻ được-gọi-là có tội" nhiều khi lại gần Thượng Đế hơn "người đáng kính", bởi vì người đáng kính nhiều khi lại mang thói đạo đức giả.
Cá tính có phải là kết quả của sự bắt chước, có phải là bị chi phối bởi sự sợ sệt về những điều người ta sẽ nói hoặc sẽ không nói chăng? Cá tính có phải chỉ là sự làm tăng trưởng thói thiên vị, thành kiến của chính bản thân chăng? Cá tính có phải là một hình thức duy trì truyền thống, dù là ở Ấn Độ, Âu Châu hay là Hoa Kỳ chăng? Đó là những trường hợp mà thông thường người ta gọi là "có cá tính" -- là một người mạnh mẽ, nhiệt thành ủng hộ những truyền thống của địa phương và được nhiều người kính trọng. 
Nhưng khi bạn đã có thói thành kiến, bắt chước, bị các tập tục truyền thống cản trở, hoặc sợ sệt, thì bạn có thông minh, có cá tính không? Sự bắt chước, sự hùa theo, sự lễ lạy xin xỏ, có lý tưởng -- đó là cung cách dẫn đến sự đáng được kính trọng, nhưng không đưa tới sự cảm thông. Một người có lý tưởng là người đáng kính, nhưng anh ta sẽ không thể gần Thượng Đế, vì anh ta sẽ không bao giờ biết thương yêu là gì, bởi vì lý tưởng của anh ta là một cách che giấu sự sợ hãi, sự bắt chước, sự cô đơn của anh ta.
Cho nên, nếu không tự hiểu thấu đáo về mình, không nhận thức rõ tất cả những vận hành của bộ óc -- bạn suy nghĩ ra sao, bạn đang rập khuôn, đang bắt chước, hay đang sợ hãi, đang tìm cầu thế lực --, như thế không thể là thông minh. Và chính sự thông minh tạo nên cá tính con người, không phải là sự tôn thờ thần tượng hay đuổi theo một lý tưởng.
Thấu hiểu chính mình, chính cái con người phức tạp đặc biệt của mình, là khởi đầu của sự thông minh, nó sẽ bộc lộ cá tính.
Đọc tiếp ...

GIAO CẢM VỚI THIÊN NHIÊN - J.KRISHNAMURTI

Nay thì sự nhìn, hay là sự nghe cũng thế, giống nhau, là một trong những điều khó khăn nhất của đời sống. Nếu cặp mắt bạn đã bị mù đi vì những nỗi lo âu của bạn, thì bạn không thể thấy được vẻ đẹp của lúc hoàng hôn. Phần lớn chúng ta đã mất đi sự giao tiếp với thiên nhiên. Nền văn minh đã hướng con người về phía những thành phố lớn. Càng ngày chúng ta càng trở thành những người thành thị, sống trong những chúng cư đông đúc đến nỗi chỉ còn lại một khoảng trống quá bé nhỏ để mà có thể ngước nhìn lên không trung vào những lúc sáng sớm hoặc chiều tà, cho nên, quả là chúng ta đã mất dịp thưởng thức biết bao nhiêu là vẻ đẹp. Tôi không biết bạn có nhận ra rằng thật là quá ít ỏi người trong số chúng ta được ngắm cảnh rạng đông, cảnh hoàng hôn, cảnh đêm trăng, hoặc cảnh ánh trăng lấp lánh trên mặt nước. 

Mất sự giao cảm với thiên nhiên, chúng ta tự nhiên ngả về sự phát triển khả năng tri thức. Chúng ta đọc hàng lố sách, chiêm ngưỡng vô số bảo tàng viện, thưởng thức nhiều buổi hòa nhạc, say sưa coi biết bao nhiêu chương trình truyền hình và tham dự quá nhiều những cuộc giải trí. Chúng ta trích dẫn nhiều vô tận những tư tưởng của các danh nhân và thảo luận không ngừng về nghệ thuật. Tại sao chúng ta phải nương tựa vào nghệ thuật nhiều đến thế? Phải chăng đó là một hình thức của sự trốn tránh, của sự kích thích? Nếu bạn tiếp cận được với thiên nhiên, nếu bạn được ngắm nhìn sự chuyển động nơi cánh con chim, nhìn vẻ đẹp của bầu trời từng giây phút trôi qua, chiêm ngưỡng cảnh đồi rợp bóng, hoặc vẻ đẹp trên gương mặt người nào đó, bạn có nghĩ rằng bạn còn muốn đến viện bảo tàng để mà ngắm tấm hình nào nữa hay chăng? 

Có câu chuyện về một vị đạo sư kia, thường giảng đạo cho các đệ tử vào mỗi buổi sáng. Một buổi sáng, khi ông ta vừa mới ngồi xuống nệm, sửa soạn thuyết pháp, thì có một con chim nhỏ sà xuống, đậu ngay ở ngưỡng cửa sổ, vươn cổ lên hót líu lo bằng tất cả nhiệt tình. Sau khi say sưa hót, nó tung  cánh bay lên trời cao trong khi vị đạo sư tuyên bố: "Bài thuyết pháp của buổi sáng nay đã hoàn mãn". 

Tôi thấy dường như những điều khó khăn nhất của chúng ta chính là sự nhìn thật rõ chính chúng ta, không những về ngoại cảnh, mà còn về cuộc sống nội tâm nữa. Khi chúng ta nói rằng chúng ta ngắm cái cây hoặc bông hoa, có thật sự là chúng ta nhìn chúng không? Hay là chúng ta chỉ thấy cái hình ảnh về nó do từ ngữ tạo nên? Có nghĩa là, khi bạn nhìn cái cây hoặc vầng mây trong ánh nắng chiều rực rỡ, liệu bạn có thật sự "thấy" ? Thấy đây không chỉ là thấy bằng cặp mắt và tri thức, nhưng là cái thấy một cách hoàn toàn, một cách trọn vẹn.
(Trích Freedom from the Known)

Đọc tiếp ...

Lẩn thẩn

Mấy hôm  nắng mới   mẹ  cho gái cưng đi công viên.Ngó bọn trẻ chơi thật là thích.Những cô cậu  bé bụ bẫm tóc vàng quăn tít  mắt xanh thăm thẳm y như con búp bê Liên Xô  ngày bé mẹ có được .Mấy  bé tí teo chập chững lũn cũn đi ba bước lại ngã  bò lăn bò toài cũng mê mải  nghịch cát hò reo rộn rã  :D..Mỗi bà mẹ đều trang bị một quả kỉnh to đùng , đen sì  nhưng mẹ vẫn cảm nhận được vẻ rạng ngời hạnh phúc trên gương mặt từng người  khi ngắm nhìn lũ trẻ đáng yêu   quậy phá  .Nắng vàng cát vàng cỏ xanh ngợp,chim chóc véo von sao mà bình yên đến thế ...!
Chả hiểu sao , mẹ  lại thấy...thấy  con gái yêu của mẹ, tóc đen  da vàng mũi tẹt như ... lạc loài trong đám.Cũng nô giỡn , cũng reo cười mà cứ thấy ...tội tội làm sao ấy...(mẹ thật lẩn thẩn quá rồi, phải không ?!).Rồi  miên man lại nhđủ loại tin kác hoành hành   báo đưa vói mức độ ngày càng như dày đặc thêm...
Chợt thấy lâu nay mẹ  nghĩ phải .Rằng trong 14 điều răn của nhà Phật , câu  tội lỗi lớn nhất đời người là tội bất hiếu   chả đúng đâu con .
Phải nói như J. KRISHNAMURTI mới thật đúng.
Tội lớn nhất đời người là tội giết người !
Đọc tiếp ...

SỐNG ĐƠN GIẢN - J. KRISHNAMURTI

Sống đơn giản không có nghĩa là chỉ việc điều chỉnh theo một khuôn mẫu. Phải rất thông minh mới có thể sống đơn giản, chứ không phải chỉ hùa theo một kiểu mẫu đặc biệt, dù nó có cái vẻ bề ngoài giá trị. Bất hạnh thay, phần lớn chúng ta lại chỉ bước vào sự đơn giản bằng cái vỏ ngoài. Thật là dễ dàng để chỉ sở hữu có chút ít đồ vật và thỏa mãn, an lạc với sự sở hữu ít ỏi đó, hơn thế, chia xẻ chút ít đó với người khác. 
Nhưng mà, nếu chỉ biểu lộ được sự đơn giản qua những sự vật, những sở hữu bề ngoài thì chắc chắn không bao hàm sự đơn giản từ trong nội tâm. Với cái thế giới ngày nay, càng ngày càng có nhiều sự việc từ phía ngoài đổ lên đầu chúng ta. Đời sống càng lúc càng trở nên phức tạp. Để thoát khỏi tình trạng đó, chúng ta cố gắng từ bỏ hoặc lìa khỏi sự dính mắc bởi vật chất, bởi xe cộ, nhà cửa, hội đoàn, rạp chiếu bóng, lìa khỏi vô số những tình huống từ phía bên ngoài ào ạt phóng vào chúng ta. Chúng ta tưởng rằng chúng ta sẽ sống đơn giản bằng sự rút lui. Đã có biết bao nhiêu bậc thánh, biết bao nhiêu bậc đạo sư đã từ bỏ đời sống thế tục. Theo ý tôi thì dường như những loại từ bỏ như thế đối với chúng ta sẽ chẳng giải quyết được vấn đề. 
Sự đơn thuần giản dị là nền tảng, là sự chân thật, chỉ đến từ nội tâm, và từ đó, nó tỏa ra ngoài. Làm sao để sống đơn giản, đó mới là vấn đề, bởi vì sự đơn giản đó sẽ khiến cho chúng ta trở nên càng ngày càng nhạy cảm hơn. 
Có một nội tâm tinh tế, một trái tim nhạy cảm, đó là căn bản, bởi vì có như thế chúng ta mới có thể mau lẹ trực nhận, dễ dàng đón nhận mọi sự. 
(Trích The First & Last Freedom)
Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013

KÍNH HỒNG

Nắng đẹp, chiều  nào mụ lờ cũng đưa gái cưng  đi dạo  công viên .Đang ăn mụ vui vẻ kể   chồng nghe ,này anh, ra là hội chồng tây ấy ,họ chu đáo chăm con cực kì anh nhé.Anh biết không,em đi toàn thấy hai bố con, rồi thì ba bố con, thằng nhỏ kiệu trên vai, đứa lớn tay trong tay,trông yêu yêu  hạnh phúc ghê ..chắc toàn mấy  bố con đi dạo trong khi mẹ ở nhà cơm nước anh nhỉ..
Xã  buông,chắc thế không? Sôi nổi mụ cao  giọng, sao , sao không chắc?.Người tây họ quan tâm chăm sóc con trẻ nhiều chứ...đàn ông  ta có mà ..xách ..điếu cày  chạy theo ý :D
Xã,sao hôm nay mụ vợ tôi  lại ..lạc quan  hiếm có thế nhỉ? Sao em không nghĩ là  mấy gia đình ấy... tan tác cả rồi, và cuối tuần được nghỉ bố đến thăm dẫn con đi chơi đấy thôi...
Á! Gẫm ra gã nói cũng có lý thật.Thì báo vẫn  báo động rằng hôn nhân  bên đây tới hơn một nửa tan vỡ đó thôi, thằng nhỏ đi học vẫn kể  chúng bạn  toàn ở với bố hoặc mẹ đó thôi...
Bỗng thấy  cáu,mụ buông bát  quặc xã ,chả mấy khi vợ... đeo kính hồng, sao còn cố tình... gây   làm gì chứ?! Mụ đây..cóc thích nghĩ theo cái  kiểu nhà  anh biết  ,nhé  !:) :(
Đọc tiếp ...

MỖI NGÀY MỖI CHUYỆN 11 - THANG THUỐC BỔ :D

Bạn mình nói một  nụ cười bằng mười thang thuốc bổ.Ờ, câu ấy của các cụ, ai mà không biết chứ.Thế dưng đến tận hôm nay, mụ lờ mới thấy ...thấy giật mình quá thể.:D
Ờ , ra lâu nay bằng tài hèn sức mọn ,liên tục tung nhảm nhí  ,mụ đã ...đã trao cho các bạn mình bao nhiêu  thang thuốc bổ?!Nhẹ khéo cũng cả trăm rồi :D
Chết cha, cái gì quá cũng chã tốt.Các bác gái thì thôi đành, không ra ngang cũng  ra dọc, cùng lắm thì...lăn nhanh hơn đi , chả phải quá lo :D.Dưng...dưng còn các bác trai ?!
  Mụ thật là hối hận , lo sợ đan xen lắm ý nhá:D.Mụ cứ lo, lo ...bồi bổ nhiều quá thế( đếm mỏi miệng  chả hết đâu :D), nhỡ mà rồi...rồi các bác ý lại ...lại...thành bịnh trọng hết thuốc  dư mấy cụ ông  đại gia gì ấy, tuyền dững bảy chục tám mấy mà cứ bô bô khoe tài lấy vợ  được tận  hàng... cháu thì... thì...Mụ ..phải mang tội suốt đời sao ????! :-)))

Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 22 tháng 4, 2013

BÀI HỌC CUỘC SỐNG (ST)


Trong vô vàn lựa chọn mà đời người phải trải qua, không phải lúc nào chúng ta cũng đúng. Nhưng, trước những lựa chọn quan trọng nhất, việc đưa ra quyết định sáng suốt sẽ cho chúng ta một cuộc đời "thăng hoa" như mong muốn và ngược lại.
Đối với những người trẻ, điều này lại càng có ý nghĩa hơn bởi họ có cả một tương lai phía trước đang chờ đợi, mà việc đưa ra những lựa chọn đúng được sớm chừng nào lại khiến tương lai ấy rõ ràng hơn chừng đó.

1. CHỌN LẼ ĐỂ SỐNG

Lẽ sống chính là hoài bão và sứ mệnh của cuộc đời, là giá trị nền tảng, chuẩn hành xử của của chính mình. Xác định lẽ sống chính là trả lời câu hỏi: “Mình là ai, mình sống để làm gì, mình sẽ dùng cuộc đời của mình vào việc gì và việc đó có đáng để dùng hay không?”.

Xác định lẽ sống cũng chính là việc chọn cho mình lý do để sống (rốt cuộc ý nghĩa của cuộc đời mình nằm ở đâu) - được coi là “đích đến”, “bánh lái”, hay sẽ là “ma đưa lối, quỷ đưa đường” trong cuộc đời chúng ta. Đây là lựa chọn quan trọng bậc nhất, ảnh hưởng tới tất cả những lựa chọn còn lại. Không phải ai cũng chọn được đúng “đích đến” và “bánh lái” cho mình và hậu quả là cuộc đời của họ nhiều khi sẽ rất uổng phí hoặc vô cùng bi kịch. Con người sinh ra vốn dĩ là lương thiện, nhưng chọn lẽ sống khác nhau thì sẽ có những con người khác nhau, cuộc đời khác nhau và số phận khác nhau.

2. CHỌN NGƯỜI ĐỂ LẤY

Phải bắt đầu lựa chọn này từ việc mình muốn có một gia đình như thế nào. Tình yêu là một phạm trù hoàn toàn mang tính cảm xúc nhưng hôn nhân lại có cả yếu tố lý trí. Lấy vợ, lấy chồng thì có lẽ ai cũng làm được (chỉ trừ những người không thèm lấy hoặc không tìm được người phù hợp). Tuy nhiên, không phải ai cũng tìm cho mình được một người vợ, người chồng, và đồng thời cũng là một người bạn đời!

Người ta hay nói là trong tất cả các kiểu bạn (bạn xã giao, bạn tâm giao, bạn tư giao, bạn tri kỷ...) thì chọn bạn đời là khó nhất. Khi chọn bạn đời, điều kiện cần là tình yêu thương nhưng quan trọng hơn là cả hai phải chia sẻ được lẽ sống và hệ giá trị suốt cả cuộc đời. Có thể khi cưới nhau, vợ chồng chưa thực sự là bạn đời, chưa xác định rõ lẽ sống, chưa có chung một hệ giá trị nhưng họ sẽ cùng thay đổi nhau và thay đổi chính mình để không chỉ là người chồng, người vợ của nhau, mà còn là người bạn trên hành trình còn lại của cuộc đời. Được như vậy, cuộc đời sẽ thăng hoa!

3. CHỌN VIỆC ĐỂ LÀM

Thực tế cho thấy đang có xu hướng chọn nghề và đổi nghề theo “mốt”. Nghề nào được gắn mác “thời thượng” là giới trẻ đổ xô vào tìm “vận may”. Thậm chí khi đã thành công với một nghề nào đó thì phần đông lại cùng tìm đến một nghề, đó là nghề chính trị. Thực ra, xã hội có nhiều đỉnh chứ không chỉ có một đỉnh là quyền lực: Trở thành một chính trị gia tài ba là một đỉnh; trở thành một nhạc sĩ lớn cũng là một đỉnh; trở thành một bác sĩ giỏi cũng là một đỉnh, trở thành một kiến trúc sư danh tiếng cũng là một đỉnh... Thực ra, làm một bác sĩ giỏi vẫn tốt hơn là làm một viện trưởng tồi, làm một giáo sư giỏi thì quan trọng hơn là làm một hiệu trưởng kém.

Thực ra, làm sếp hay làm lính, làm thầy hay làm thợ, làm quan hay làm dân, làm chủ hay làm thuê... đều không quan trọng, mà quan trọng là làm cái gì mà mình giỏi nhất, phù hợp với tính cách của mình nhất và tạo ra giá trị nhiều nhất (cả giá trị tài chính và giá trị xã hội).

Bên cạnh chọn công việc và nghề nghiệp phù hợp để làm, chúng ta cũng cần tìm cho mình một nơi làm phù hợp để gắn bó (công ty, tổ chức nào, ngành nào, lĩnh vực nào, vùng miền nào...). Điều này rất quan trọng vì công việc không chỉ là chỗ để đóng góp, mưu sinh mà còn là nơi để học tập và phát triển. Ngày nay, người ta bị ảnh hưởng bởi chính nơi mình làm việc nhiều hơn là nơi mình học. Cũng đều tốt nghiệp một trường đại học, đều học giỏi như nhau nhưng sau mấy năm ra trường sẽ có 2 cuộc đời khác nhau, 2 tương lai khác nhau mà nguyên nhân là vì đã có 2 lựa chọn về công việc khác nhau.

4. CHỌN THẦY ĐỂ HỌC

Sự học luôn là một trong những “sự nghiệp” quan trọng nhất trong cuộc đời của mỗi người. Dưới đây là 5 “người thầy” gần gũi và hữu ích nhất:

Thầy

Đây là những người thầy bằng xương bằng thịt, trực tiếp khai sáng trí tuệ và nuôi dưỡng tâm hồn cho chúng ta. Thầy thì có nhiều nhưng không phải ai cũng là người thầy đúng nghĩa, không phải ai cũng có thể dẫn dắt người học làm chủ quá trình học và khám phá thế giới vô tận của tri thức. Vì thế mà việc chọn đúng người để học, để tôn làm thầy có ý nghĩa quan trọng là vậy.

Sách

Sách là một trong những con đường dễ nhất, rẻ nhất và nhanh nhất cho sự học của mỗi người. Sách không chỉ là người thầy mà còn là người bạn tri kỷ, luôn tử tế, nhẫn nại, chờ đợi và chịu đựng chúng ta. Học từ sách là học từ những bộ óc vĩ đại nhất của loài người, là việc biến túi khôn của nhân loại vốn đã được đúc kết trong sách thành của mình. Chúng ta có thể đưa những người thầy vĩ đại nhất của thế giới, từ cổ tới kim, từ Đông sang Tây, về tận nhà để dạy cho mình, bất kể thời điểm nào mà chi phí nhiều khi chỉ bằng... tô phở.

Tuy nhiên, không đọc sách thì chắc chắn là không giỏi nhưng đọc sách nhiều cũng chưa chắc tạo ra giá trị. Vấn đề còn nằm ở chỗ chọn sách nào để đọc, đọc như thế nào và học được gì từ sách.

Kinh nghiệm

Trên đời này có những cái mà không trả giá thì không thể học được, nhưng cũng có những cái không cần trả giá cũng có thể học được. Cuộc đời chúng ta sẽ không thể tránh khỏi những thất bại, vấn đề là sau mỗi thất bại thì cần phải rút ra được những bài học để những thất bại tương tự không còn tái diễn trong tương lai. Có những người cho rằng, nếu muốn không thất bại thì tốt nhất là đừng có làm gì nữa, nhưng nếu vậy thì sẽ có một thất bại cực lớn khác, đó là thất bại cả cuộc đời. Để hạn chế thất bại và trả giá, cần phải học rất nhiều từ 2 “người thầy” đầu tiên (thầy và sách).

Nhân vật

Họ có thể là các bậc thức giả (để chúng ta học tri thức) hoặc những nhân vật có ảnh hưởng trong xã hội (học tinh thần, ý chí). Chính những câu chuyện thành công, thất bại, những trải nghiệm, tư tưởng, tài năng và nhân cách của họ sẽ là bài học quý giá cho mình trên con đường tự khai sáng bản thân mình và những người quanh mình.

Tuy nhiên, phải có năng lực thẩm định, biết mình là ai, biết ai là ai, cái gì là cái gì, nếu không thì sẽ vô cùng nguy hiểm, người đáng khinh thì lại trọng, người đáng trọng lại khinh.

Internet

Được coi là một trong những phát minh quan trọng nhất của thế kỷ 20, làm cho cả nhân loại thay đổi một cách sâu sắc và khác biệt hẳn so với những thời kỳ trước đó, Internet thực sự là công cụ hữu hiệu cho sự học của mỗi người. Thời đại Internet hình thành 2 loại người: “Công dân mạng” và “Sâu mạng”. “Công dân mạng” là những người sử dụng Internet như một công cụ để nâng cao kiến thức của mình, phục vụ cho công việc và cuộc sống. Còn “sâu mạng” là những kẻ phung phí phần lớn thời gian, sức lực của mình vào những trò tiêu khiển trên mạng hoặc phá hoại, có thể có “sâu cuốn lá” (game online), “sâu đục thân” (coi phim sex), “sâu chat” (tán chuyện gẫu); “sâu phá hoại” (hacker mũ đen)... Là “công dân mạng” hay “sâu mạng”, đó cũng là một lựa chọn quan trọng đối với người trẻ trong thời đại này.

5. CHỌN BẠN ĐỂ CHƠI

Nói đến con người là hàm ý tới con người xã hội với nhiều mối quan hệ đan xen, và cũng chính những mối quan hệ đó định hình chân dung một người. Chẳng hạn, phương Tây có câu: Hãy nói cho tôi biết bạn của bạn là ai, tôi sẽ nói bạn là ai. Còn ông bà mình, khi nhận xét về một người hoặc một nhóm người nào đó thì thường nói: “Mã tầm mã, ngưu tầm ngưu” hoặc “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng” (ngoại trừ một số ít người quá đặc biệt, quá cá tính thì gần mực sẽ không đen, mà gần đèn cũng chẳng sáng).

Trong đời người, ngoài người bạn quan trọng nhất là bạn đời thì cần phải có bạn tâm giao, bạn thâm giao, thậm chí là bạn tri kỷ, chứ không phải chỉ có những người bạn hời hợt, quen biết xã giao, ngoại giao. Họ là những người cùng nhau chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, chia sẻ một hệ giá trị và những lý tưởng sống, giá trị sống. Dẫu vậy, họ có thể có những con đường khác nhau trên hành trình lập thân, lập nghiệp.

Có thể nói bạn bè chính là “tài sản” của mỗi người (“Giàu vì bạn, sang vì vợ”), là nguồn chia sẻ, động viên, hỗ trợ khi cần thiết. Song, như thế không có nghĩa là tận dụng bạn, lợi dụng bạn. Ngược lại, chơi với bạn cần phải xác định là để giúp bạn cùng phát triển và tiến bộ. Một tình bạn nếu được xây đắp trên tinh thần như vậy thì sẽ vô cùng bền vững và tốt đẹp.

Chọn Lẽ để sống là chọn “đích đến” và “bánh lái”, là chọn “hệ điều hành” cho cuộc đời; Chọn Người để lấy là lựa chọn cho mình một gia đình, một tổ ấm, một nơi chốn bình yên để đi về, để là “bệ phóng” của nhau trong cả cuộc đời; Chọn Việc để làm là chọn cho mình một sự nghiệp, để hiện thực hóa giấc mơ cuộc đời; Chọn Thầy để học là chọn những nhân vật hoặc phương cách để trang bị cho mình những hiểu biết và năng lực để hoạch định và thực thi chiến lược cuộc đời; Chọn Bạn để chơi là kiếm tìm và nuôi dưỡng những tình bạn đẹp nhằm làm giàu có thêm cho cuộc đời của mình. Tất cả những lựa chọn quan trọng này cần phải được đặt ra và thi triển hết sức nghiêm túc, để những câu hỏi ở đầu bài: Mình là ai? Mình sống để làm gì? Cuộc đời mình sẽ đi đâu về âu? Rốt cuộc là mình ẽ dùng cuộc đời mình ào việc gì và việc đó có đáng để dùng hay không? Mình muốn có một cuộc đời ra sao?... được trả lời một cách trọn vẹn. Bằng cách đó người trẻ sẽ có một cuộc đời đáng sống, như có thể đúc kết thành: “Your Choices, Your Life” (Lựa chọn của bạn quyết định cuộc đời của bạn), “Your Values, Your Fate” (Giá trị bạn chọn sẽ quyết định số phận của bạn”)
 Jae Woo Han - Kiem viec

Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2013

HẸN GẶP TRÊN SÂN GA (ST)

Hẹn gặp trên sân ga




Hẹn gặp nhau trên sân ga. Còn gì đẹp bằng. Nhất là khi một chiến binh từ chiến trường về sẽ hội ngộ lần đầu tiên với người con gái chưa bao giờ quen biết, gặp mặt. Ấy vậy mà biết đâu một chuyện tình đẹp sẽ nở ra giữa hai người và sẽ được ghi vào những trang văn. Câu chuyện có nhiều tình tiết lý thú, mời các bạn theo dõi.



Sáu giờ kém sáu phút. Cái đồng hồ lớn hình tròn trên quầy tin tức ở nhà ga Grand Central Station cho biết như thế. Người sĩ quan trẻ tuổi cấp bậc trung úy vừa mới bước xuống từ đường ray xe lửa, ngẩng cao khuôn mặt rám nắng và nheo mắt để nhìn cho rõ giờ ghi trên đồng hồ. Tim anh đập mạnh. Chỉ sáu phút nữa thôi, anh sẽ được gặp người thiếu nữ đã tràn ngập một phần đời của anh từ mười ba tháng nay, người thiếu nữ anh chưa một lần gặp mặt, tuy nhiên những lời cô viết cứ bám miết anh không rời.   Anh đứng thật sát quầy thông tin, để tránh đám người chen lấn. Hồi tưởng lại một đêm khi giao chiến ác liệt xảy ra, máy bay anh lọt vào giữa vòng vây của chiến đấu cơ địch, trung úy Blandford còn nhìn thấy rõ nét cười nham nhở trên khuôn mặt một phi công thù nghịch.

Trong một bức thư trước đó, anh đã thú nhận với cô ấy là anh thường xuyên cảm thấy sợ hãi, và chỉ một vài ngày trước cuộc không chiến nói trên, anh nhận được trả lời của cô. “Tất nhiên là anh thấy sợ… mọi người can đảm đều thấy như vậy. Bộ Vua David trong Thánh Kinh không biết sợ sao? Đó là lý do Ngài viết Thi Thiên thứ 23. Lần sau nếu anh không cảm thấy bình an thì anh hãy nghe giọng em  đọc cho anh nghe những câu thơ trong bài nhã ca này: “A ha, cho dẫu con đi qua thung lũng của cái chết thì con cũng không hề sợ hãi bởi có người bên con.” Và anh nhớ lại có lúc anh đã nghe tiếng nói của cô và anh lấy lại được sự bằng an trong tâm hồn.

Giờ đây anh đang đi tìm gặp giọng nói đích thực của cô. Chỉ còn bốn phút nữa là tới sáu giờ. Vẻ mặt anh trở nên căng thẳng. Dưới vòm mái mênh mông, mọi người đang đi lại hối hả, giống những sợi chỉ màu đan xen trong cái mạng nhện. Một thiếu nữ đi qua cạnh anh khiến anh giật mình. Trên ve áo cô cài một bông hoa đỏ nhưng đó là bông của cây đậu chứ không phải một bông hoa hồng như họ từng hẹn trước với nhau. Vả lại, người thiếu nữ còn quá trẻ, trạc 18 tuổi, trong khi Hollis Maynell nói rõ ràng với anh là cô đã ba mươi. “Sao, như vậy đã sao?” Anh hỏi lại, và cho biết: ”Tôi cũng đã 32”. Thật ra, anh mới 29 tuổi.

Trí óc anh trở lại với cuốn sách - cuốn sách mà Ơn Trên đã đặt vào tay anh trong hàng trăm cuốn sách Thư Viện Quân Đội đã gởi đến trại huấn luyện Florida. Đó là cuốn Of Human Bondage (Hệ Lụy Nhân Sinh) với những nét chữ ẻo lả ghi chú chằng chịt bên lề mỗi trang. Anh vốn ghét những ghi chú như vậy nhưng đây thì lại hoàn toàn khác. Anh không bao giờ nghĩ rằng một phụ nữ lại có thể nhìn thấu tâm hồn người đàn ông một cách dịu dàng, thông cảm đến thế. Tên của cô ghi trên tấm thẻ thư tịch: Hollis Meynell. Và anh đã tìm thấy địa chỉ của cô trên cuốn điện thoại niên giám của thành phố Nữu Ước. Anh viết thư và cô trả lời thư. Ngày hôm sau thì anh được tàu chở tới căn cứ, nhưng hai người đã giữ được đường dây thư tín.

Trong mười ba tháng liền, cô tiếp tục hồi âm thư anh. Và còn hơn thế nữa, cả khi thư anh không đến, cô vẫn viết cho anh, và bây giờ thì anh tin rằng anh đã yêu cô và cô cũng yêu anh. Tuy nhiên cho dù anh xin cô nhiều lần, cô nhất định không gởi hình cho anh. Anh cảm thấy hơi phật ý. Nhưng cô giải thích: “Nếu như tình cảm của anh đối với em có chút gì chân thật thì dung nhan em như thế nào đâu có gì quan hệ. Giả sử như em đẹp đi. Em sẽ luôn luôn bị ám ảnh bởi cái cảm giác là anh muốn lợi dụng điều đó. Và một tình yêu như thế làm cho em chán ngán. Giả sử như em tầm thường (mà điều này thì có thể lắm). Và rồi em sẽ luôn luôn lo sợ rằng anh tiếp tục viết cho em chỉ vì anh cô đơn, không có người nào khác. Không, đừng đòi em gởi hình cho anh. Khi anh đến New York, anh sẽ gặp em và rồi anh sẽ tự quyết định lấy. Nên nhớ rằng cả hai chúng ta đều hoàn toàn tự do quyết định ngưng lại hay tiếp tục - muốn cách nào cũng được.”

Chỉ còn một phút nữa là tới sáu giờ. Anh rít mạnh một hơi thuốc, cảm thấy trái tim mình vọt lên cao, còn hơn chiếc máy bay anh thường lái. Một phụ nữ trẻ đang đi tới. Khuôn mặt cô hình trái soan thanh tú, mái tóc màu vàng của cô buông thành búp sau vai. Mắt cô màu xanh của biển, môi và cằm cô xinh đẹp. Trong bộ đồ xanh ngọc thạch, cô là hình ảnh của mùa xuân tươi sắc.   Anh bắt đầu bước về phía cô, quên để ý là cô không cài bông hoa hồng, và khi anh tới gần thì nụ cười gợi cảm thoáng hiện trên môi cô.

“Anh chàng quân nhân đang đến với tôi đó hả?” Cô gái thì thầm.   Không tự chủ được, anh tới gần hơn. Và rồi anh chợt trông thấy Hollis Meynell. Bà đứng ngay sau cô thiếu nữ, trạc ngoài bốn mươi, mái tóc màu xám nằm gọn dưới chiếc mũ cũ. Bà có hơi đẫy đà, chân đi đôi giày gót thấp. Nhưng bà cài một bông hồng trên ve áo bạc màu. Trong khi đó cô gái mặc bộ đồ xanh ngọc thạch vội vã bỏ đi.
Blandford có cảm tưởng như mình bị tách làm đôi: anh vừa tha thiết muốn bước theo người thiếu nữ, lại vừa cảm thấy phải đến với người thiếu phụ đã hòa hợp và nâng đỡ tâm hồn anh. Bà đang đứng kia, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương và đầy thông cảm. Mắt thiếu phụ bừng lên một tia ấm áp.

Trung úy Blanford không còn cảm thấy do dự nữa. Tay anh cầm cuốn sách bìa da mang theo - cuốn Of Human Bondage để thiếu phụ có thể nhận diện ra anh.. Đây không phải là tình yêu, nhưng là cái gì đó còn quý hơn nữa - một tình bạn mà anh hằng ấp ủ và mãi mãi biết ơn.   Anh cúi chào người thiếu phụ, đưa cuốn sách về phía bà, cho dù trong lúc mở lời anh cảm thấy có cái gì đó cay đắng trong nỗi thất vọng.

“Tôi là trung úy John Blandford, và bà… có phải là Hollis Meynell. Tôi vui mừng được gặp bà. Tôi mời bà đi dùng cơm tối nay nhé.”   Khuôn mặt người thiếu phụ bừng lên ánh hân hoan cởi mở với nụ cười trên môi. “Ta không hiểu toàn bộ câu chuyện này ra sao cả, con trai ạ.” Bà nói. “Cô thiếu nữ bận bộ đồ màu ngọc thạch kia - người vừa mới bước đi đó - yêu cầu ta cài bông hồng này lên áo. Và cô ấy bảo nếu con mời ta đi ăn thì ta sẽ cho con biết là cô ấy đang chờ con ở cái tiệm ăn lớn bên kia đường. Cô ấy bảo đây chỉ là một phép thử thôi. Ta cũng có hai con trai trong quân đội nên ta coi con cũng như con mình vậy."
Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

SỰ NÓNG GIẬN VÀ CÂU CHUYỆN VỀ NHỮNG CÁI ĐINH (ST)

Một cậu bé nọ có tính hay nổi nóng. Một hôm cha của cậu bé đưa cho cậu một túi đinh và nói với cậu:

- Mỗi khi con muốn nổi nóng với ai đó thì hãy chạy ra sau nhà và đóng một cây đinh lên chiếc hàng rào gỗ.

Ngày đầu tiên cậu bé đã đóng hơn một chục cây đinh lên hàng rào gỗ. Và cứ thế số đinh tăng dần. Nhưng vài tuần sau cậu bé đã tập kềm chế dằn cơn nóng giận của mình và số lượng đinh phải đóng mỗi ngày ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình dễ hơn là phải đi đóng đinh lên hàng rào.

Đến một ngày, cậu đã không nổi giận một lần nào suốt cả ngày. Cậu đến thưa với cha và ông bảo:

- Tốt lắm, nếu bây giờ con tự dằn lấy được và không nổi nóng một lần thì con hãy nhổ một cây đinh ra khỏi hàng rào.

Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một hôm cậu bé đã vui mừng hãnh diện tìm cha mình báo rằng trên hàng rào đã không còn cây đinh nào cả.

Người cha nói nhỏ nhẹ với cậu:

- Con đã làm rất tốt, nhưng con hãy nhìn những lỗ đinh con để lại trên hàng rào.

Hàng rào đã không giống như xưa nữa rồi. Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói ấy cũng giống như những lổ đinh này, chúng để lại những vết thương khó rất khó lành trong lòng người khác. Cho dù sau đó con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương dù lành nhưng vết sẹo cũng còn để lại mãi.

Con hãy luôn nhớ: Vết thương tinh thần còn đau đớn hơn cả thể xác. Bạn bè ta, những người chung quanh ta là những viên đá quí. Họ giúp con cười và giúp con mọi chuyện. Họ nghe con than thở mổi khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở trái tim mình ra cho con. Hãy nhớ lời cha...
Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

MỖI NGÀY MỖI CHUYỆN 10 - ÁO GIẤY :D

Rất nhiều lần mẹ con mụ lờ phải muối mặt chịu nhục với xã.Gã ý mà cứ... diện váy vào dọn dẹp tí chút là y rằng có chuyện.Nhẹ thì ta thán lầm bầm một mình , nặng thì cố tình rỉ rả vô lum kha khá buộc mẹ con mụ lờ phải ..chịu chuyện :d.Kinh hoàng nhất là có lần gã ý dám ..dám ..quở mẹ con mụ bừa bãi lôi thôi  như...nhợn .Huhu, mẹ con mẹ rúm ró góc nhà chả dám ho he.Mụ  ...vị tha   tới độ chả cáu chả giận,  tủm tỉm bảo con trai, kệ bố đi.Làm được thì nói được.Con thấy không , một việc làm hơn vạn nhời, đ ổng ca cho...nhẹ bụng :D
.
Rình rập bao lâu, tới hôm kia mụ mới chộp được tưởng những  dạy cho gã một bài học
Mụ xới  lộn bậy(lần nào gã dọn mụ cũng ..bới lông tìm vết dư vầy  ) vớ   được một cái đĩa rửa còn dính nguyên vệt mỡ, hỉ hả  cười khúc khích một mình:D .Gã đang  đọc báo  nhướng  mắt hỏi, gì thế ? hâm nặng hử ??? Tức thì mụ chìa cái đĩa vô mặt gã, gì đây ???? từ rầy thì...biết điều đi nhá nhá !!!!  Mặt tái ,gã cố cười gượng, ờ nh...  .Rồi thoắt chốc câng câng trở lại , gã gằn giọng.Này , phải ..phải đằng ấy cố tình bôi vào đó không hả ????
AK AK, rõ thật  đi với ma mặc áo giấy ,các cụ nói chả sai bao giờ! Để gã ra nông nỗi này,mụ lại  phải tự  trách mình  hic !
Đọc tiếp ...