Thứ Năm, 30 tháng 5, 2013

CHẾT GIẤC VỚI NGƯỜI NỔI TIẾNG

Hôm rồi mới  nghe được một chuyện thấy lòng dạ xớn xác  không thể tả.
Một chuyện thật hẳn hoi tuy đã từ năm ngoái rồi   nhưng thấy vẫn  nên kể lại cho cả nhà nghe.
Rằng lần ấy , hội người Việt ở đây mời mấy ca sĩ sang giao lưu (có thu nhập, tất nhiên ) .Trong số ấy có một bà ngoại danh ca từ tận  thời bao cấp lận, , hót xách trên báo cũng khá ngọt ,còn đang mơ viết hồi kí cơ ý,mà sẽ không viết về tình yêu  (tầm thường?! ) như  của ...Lê Vân ?( là đọc dài dòng   Mụ đoán ra  thế chứ mẹ ấy không dám  nêu  đích danh)  , mà sẽ là hồi kí của một ..NGHỆ SĨ ĐÍCH THỰC  cả đời  hi sinh cống hiến vị  nghệ thuật.. ..(toàn nhời hay ý đẹp).Nhớ khi đọc bài đó, mụ lờ  đã thấy ...gờn gợn,song nghĩ biết đâu tay  viết bài  lại thêm mắm thêm muối vào   .....Ối giời , giờ được chứng thêm chuyện này  thì ... vãi cả linh hồn!
Rằng trong buổi ấy, cô  kể  cho nghe  câu chuyện này    làm  MC .Cô bảo tới mấy lần mời nàng ca sĩ trẻ lên hát thêm , mà rồi cứ thấy thập thò rồi lại không...Cô không hiểu ra làm sao...
Sau buổi diễn , tan hội ra về.Có ba người tình cờ đi sau lưng hai nàng ca sĩ .Có ai tin được không , rằng họ nghe rõ ràng ràng , nàng ca sĩ  già  (nghệ sĩ nhân dân ) ấy mắng  nàng trẻ   rằng , tao đã bảo mày hát nhiều làm cái ...đéo gì, tội ..đéo gì  phải hát cho... lũ chúng nó (Á ! dám gọi nhân dân dư vậy đó )  nhiều thế ...(đại loại mấy câu liền, mụ lờ ù tai không nhớ nổi để  trích nguyên văn ) .Cả thảy đệm đúng  bốn lần  ĐÉO .
ẶC!!! Khó mà tin nổi !!!
Dân tình biết chuyện  nổi giận.Giọng mũi  chua lè ,người già chát .. .Có  những  người đi xem  chỉ  là vì  nhớ hồi xưa bố mẹ họ ..ngưỡng mộ   mẹ  ấy lắm(  dại quá , lại  đi tin   tài năng và nhân cách  luôn song hành  chứ lị!:D) .. .Ai ai  cũng muốn ...muốn tung lên FB cho mẹ ý  tèo luôn đi .Nhưng phúc cho mẹ ý   là cái bà  già  MC này , cô ấy thật là người  nhân hậu vị tha .Cô ấy gàn .
Cô nhấc phôn  , hỏi thăm mẹ   kia,rằng sang đây cảm giác thế nào, hôm ấy em  có thấy vui không ...Bà nàng thỏ thẻ  oanh vàng, nhờ chị ( hai người  đâu như toàn  U 70 rồi  ) chuyển nhời,em  cảm ơn bà con , rằng em  cảm động nhắm được phục vụ dững đông đảo  đồng bào  xa Tổ Quốc  ,  xúc động nhắm  được nhận dững  bao nhiêu là tình cảm của bà con mình ...rằng  mong được dững ... nhiều lần sang nữa(Ối  ! lạy ..mẹ  mớ bái  !) ,rằng ...thì là mà... hót  hay hơn   khướu  (khiến cô kia quên nhiệm vụ   sém ..sụt sùi   :D ).
 Rồi  chợt... tỉnh cơn mê trận . Cô MC  kể  toạc chuyện kia, mẹ  nọ điếng ...im tịt  mất một lúc , rồi...thoạt đầu  lắp bắp sau nữa là  xin lỗi rối rít tít mù....xin chị ...đậy điệm cứu em ...
Ôi chao! Mình tưởng đã  đủ bầm giập  để thấy  giữa  nói và  làm có thể hoàn toàn khác nhau .Vậy mà lần này vẫn như...không  tin nổi:(

Thế  đó, địa vị , danh hiệu ,tuổi tác ...chẳng nói lên điều chi!!! 
Còn ai không mất trí ,ý lộn , nhất trí ?! :-))
Đọc tiếp ...

CON GÁI CON ĐỨA :D

Trước kể chuyện giờ học Lí rồi nhỉ, hôm nay là chuyện  giờ học  Hóa.Mụ lờ bị đám bạn bàn dưới chọc cười gì đó, quên rồi, mụ .. the thé cười  rõ vô duyên dư khỉ đột .Cô giáo bất ngờ quay xuống, chỉ mặt mụ bảo, em , đứng lên nhắc lại cho tôi nghe xem tôi vừa giảng gì nào?.Mụ...thin thít chả biết nói chi.Thì mải cười có nghe nổi chữ nào vào đầu đâu.Cô lại bảo, thôi lên bảng, giải nốt cho tôi bài này.Mụ..lũn cũn đi lên , xuôi tay  trời trồng úp mặt vào bảng đen .Chán nản cô xua mụ về chỗ, điền  điểm hai vào sổ điểm.Rầu đời !
Nào ngờ, vừa về đến bàn, gã giai bàn sau lại chọc tiếp  câu gì ,mụ lại..quên sầu cười nốt chỗ dở .Ặc! 
 Sao ? cười nữa, lại cười ?!!!Thật là không thể chịu nổi.Con gái gì mà có thứ vô duyên vô dạng đến thế này được?!! Em...làm sao vậy ?!!!
Bất ngờ cả lớp cười phá lên , mụ ..cắm mặt xuống chân    ( ngắm đôi dép mới mua :D) vẻ hối hận  , nghĩ thương cô giáo quá, ngầm giận lũ bạn quỉ sứ quá thể đáng....
Ưóc gì được bé lại, mụ nhất định sẽ ráng  học để ..ấm vào thân:D.
Mụ nhất định không quậy,không quay cóp tám chuyện  làm phiền lòng thày cô,làm... hư hỏng các bạn xung quanh  nữa đâu.Thật !
Ôi ! làm nghề giáo khổ lắm ý.Nhớ lại mà thương thày cô hết biết ! :-))
Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 29 tháng 5, 2013

CHÂM NGÔN 4 - THÁI BÁ TÂN

CHÂM NGÔN BỐN

350
Sau nhiều lần vấp ngã,
Oan trái và đắng cay,
Bạn sẽ tự nhận thấy
Một sự thật thế này:

Rằng cả khi bạn tốt,
Thì chưa hẳn người ta
Đối xử tốt trở lại,
Thậm chí còn kêu ca.

Và rằng đừng mong đợi
Đời tử tế với mình.
Nhất là khi bạn giỏi,
Thành đạt và thông minh.

Vậy bạn phải quyết định
Làm gì, không làm gì.
Thấy đúng thì làm tới,
Bất chấp lời thị phi.

Với bạn bè, đơn giản,
Cứ điểm mặt từng người.
Không tử tế thì biến.
Tốt, thì bạn suốt đời.

Đơn giản thế thôi nhỉ?
Phải dứt khoát, phân minh.
Và đừng quên chính bạn
Là chủ cuộc đời mình.

Cuối cùng chúc vui vẻ,
Chỉ làm, nói điều hay.
Đời này sống được mấy
Mà thụng mặt suốt ngày.
Đọc tiếp ...

BÀI QUAN TRỌNG - THƠ THÁI BÁ TÂN

Tôi là người tử tế,
Không phản bội đàn ông,
Nhưng vẫn khuyên phụ nữ
Nên lặng lẽ giấu chồng

Một khoản tiền nho nhỏ,
Cứ gọi là quỹ đen.
Vì bảo vệ phụ nữ,
Tốt nhất vẫn là tiền.

Trời lúc mưa lúc nắng.
Chồng lúc hư lúc ngoan.
Tiền giúp các bà vợ
Tự tin và bình an.

Mụ Vợ tôi ngốc nghếch,
Đến mức tôi phải khuyên,
Nên giờ Mụ cũng có
Kha khá một món tiền.

Còn đàn ông, lịch sự,
Tiền đưa hết về nhà.
Có thấy vợ tắt mắt
Cũng phải lờ cho qua.
Đọc tiếp ...

CẦM TINH CON GIẢ VỜ :D

Nghe  chuyện nhà ai mang bịch tôm khô qua cửa khẩu Đức bị bắt bỏ sọt rác,còn phạt mấy trăm eu.Mụ lờ cảm thán,vứt là được rồi,lại phạt nặng thế sao?! Gã anh mụ tiếp  liền,mầy..không biết hay giả vờ ?!
Gì chứ câu ấy mụ quá quen rồi,hạ giọng  mụ đáp, việc gì em phải giả vờ ?! gã ..tịt :D
Tối về con trai tủm tỉm nhắc , con nghe buồn cười ghê.Bác vẫn mãi thế:D
Mụ nhún vai,hây da,quên ...lão ý đi cho nhanh :D
Ai dè,con bảo,mà con thấy mẹ cũng hay ..ấm ớ thật  ý mẹ ạ :D
Hả?!
 Thì...mẹ nghĩ mà xem !Mẹ nhiều lúc  ..buồn cười lắm ý :D
Đúng thật.Mụ lờ nhiều phen  đau khổ ghê đi.Mụ có rất nhiều cái dư là ...là quá đỗi ..hồn nhiên , thậm... ngu thấy ớn  mà không ai chịu tin,kể mãi rồi.Mụ cực kì vụng bếp nước nhiều món nghe tên chả hay  .Mụ chạy xe hơn mười năm rồi mà  dốt đậm dốt hại.Mỗi lần chở giai con đi là một lần cười không chịu nổi , có lần mụ còn tính vượt cả đèn đỏ,đi sang luồng ngược chiều nữa  đấy ( huhu).Xế nhà mụ  tĩ tã chục tuổi rồi mụ vẫn chả nhớ tắt điều hòa,tắt radio... ở đâu.Nhớ có chị còn hỏi sao cái biển xe nhà mà cũng không nhớ.(Ô hay ,nhớ cái đó làm quái gì chứ.Tỉ thứ cần nhớ mụ còn quên tiệt đó mà )Ở giời tây hai chục năm có lẻ mà một chữ tây bẻ đôi không rành.Ai viết gì hay hay  tin ngay là người tốt ....Kể cả ngày không hết cái  ngu của mụ  !mụ có muốn... giả chết bắt quạ làm  gì đâu. Mụ biết phải làm sao để được tin ?!!!
Của đáng tội,trong mắt anh trai ,   ôm mạng quanh năm(mụ ...tự kỉ lâu rồi :( ), mụ chả thông thái thì cũng không thể khờ khạo  kiểu kia được. Nhất là khi nghe những chuyện ác nhân thất đức đẩu đâu,mụ cứ hay đần mặt sững sờ ...thảng thốt không muốn tin...gã bực mình lắm lắm.Gã nhất quyết nghĩ mụ thích..diễn,  giả  ngố đấy thôi.Nản!
Bữa trước nhà có việc.Có người hỏi tuổi mụ,mụ ngơ  ngẩn   chửa đáp,người ấy nghĩ chậm  hiểu,hỏi lại,rằng là em  cầm tinh con gì ấy ?
Mụ..suýt buột ra .Em cầm tinh con giả vờ ,thật ! :) :(
Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

CẢM ƠN NHỮNG GIẤC MƠ

Đã 27 ngày rồi đó cháu.Hôm qua cô mơ thấy cháu về,hai anh em rủ nhau đi đâu.Thật tiếc là cô đã tỉnh ngay lúc ấy,thấy...nước mắt tràn trề trên má  tự khi nào(hay bởi thế mà cháu vội đi ngay?!)

Cháu hãy về thăm bố mẹ cháu nhé.Bố mẹ nhớ thương cháu lắm ,và mẹ cứ nhắc chưa từng gặp lại cháu lần nào....Cả nhà chìm đắm trong sầu muộn bi thương...Bố cháu giờ còn bỏ mặc cả bạn bè ,cứ nằm vùi  trong phòng ngó thấy sợ .Cô ước gì bố mẹ  cháu   duy tâm chút  thì đỡ bao nhiêu.Tội nghiệp!
Cô thấy mình may mắn  vì cô đã kịp đọc chút chút để hiểu lẽ vô thường.Cô thấy mình may mắn vì đã học được cách để lí trí an ủi chỉ dẫn  con tim.Cô may mắn đã học được cách nghĩ  ..phản đòn.Ừm, cứ nghĩ ngược lại, rằng cháu đã có cuộc sống ngắn ngủi nhưng  tràn trề ý nghĩa,đã được  quá nhiều bạn bè thương yêu đến thế ...Có vật vã bao nhiêu thì cũng thay đổi được gì,biết đâu lại làm cháu phải vấn vương.Và chỉ là sớm hay muộn thôi rồi chúng ta ai chẳng  về nơi ấy...
Vẫn biết cát bụi trở về cát bụi ,nhưng ...cô...không dám hình dung thêm ....
Luôn ghé thăm cô cháu nhé.Cô hứa ..sẽ không làm cháu buồn nữa đâu.Cô sẽ chỉ khóc một tí thôi , thật mà
Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2013

SÚC TÍCH :D

Rảnh nhảm , đám chị em mang chuyện cái váy hai tỉ của nàng Nhã Kì ra sàm luận.
Chị  quạu  ,đồ khùng mới dùng tiền dư  thế!
Chị dịu dàng hơn  thì giỡn  ,ôi dào, chỉ là cái váy ren dấm dớ ,giá cả đếch quan tâm , chỉ  thấy rõ cái eo... bánh mì,lưng cánh phản,tôn dáng phết nhẩy:D
Em bảo ,tinh vi ,có bằng ...vàng  khối ý mà đến hai tỉ,em đây  đi ối nước ,nhòm ối hãng tên tuổi rồi nhé !
Bạn quắc mắt bức xúc,quên mịa nó đi ,chắc ..cha  nhà báo nó ..tự tung tự tác  thêm ít số không rồi ...
Mụ ngồi im thít trong xó( đang cố tu tâm sửa tính,giời ạ) buột miệng oẳng liền ,ĐM!
Cả nhà cười rộ khen mụ thật ..súc tích ! :D
Đọc tiếp ...

RỐI LOẠN LƯỠNG CỰC - CĂN BỆNH THỜI HIỆN ĐẠI (ST)

Benh roi loan luong cuc trong xa hoi hien dai
Trầm cảm là một giai đoạn của bệnh rối loạn lưỡng cực - Ảnh: SXC
Rối loạn lưỡng cực là một bệnh lý cảm xúc thường gặp trong thực hành lâm sàng. Đặc điểm của bệnh là sự tái diễn hoặc luân phiên của các giai đoạn hưng cảm hoặc trầm cảm (hai hội chứng hoàn toàn trái ngược nhau), xen kẽ là những giai đoạn thuyên giảm hoàn toàn.
Đây là bệnh nội sinh, khởi phát có thể từ 5-6 tuổi cho tới 50 tuổi, tuổi trung bình là 30 tuổi, chiếm tỷ lệ 0,5 -1% trên dân số và có tính di truyền. Trong gia đình người bệnh có nhiều thành viên bị những cơn rõ ràng hoặc không rõ ràng của rối loạn lưỡng cực, cũng như có những nét nhân cách với biểu hiện cảm xúc không ổn định.
Nhận diện người bệnh
Rối loạn lưỡng cực trước đây còn gọi là bệnh hưng trầm cảm. Khi lên cơn hưng cảm, người bệnh cảm thấy vui vẻ, tràn đầy sinh lực, rất thoải mái, sức khỏe hoàn hảo, không cảm thấy mệt mỏi, dường như mọi việc đều tốt đẹp, thấy cuộc sống toàn màu hồng, quá khứ và tương lai rất tốt đẹp. Người bệnh rất lạc quan, thường đánh giá cao bản thân, đưa ra nhiều chương trình kế hoạch, đầu tư vào lĩnh vực mình không biết, không có chút kiến thức nào. Họ cũng thích tiêu xài phung phí và tin tưởng vào thành công của mình. Đôi khi trong cuộc sống, chúng ta vẫn hay gặp những người có vẻ thành đạt, thích khoe khoang và có khả năng thuyết phục người đối diện với vẻ tự tin cao của mình. Nhưng nếu tinh ý, chúng ta có thể nhận ra họ thuộc dạng "thùng rỗng kêu to" và có gì đó bất thường. Thật vậy, nếu tiếp xúc thường xuyên với người bệnh, chúng ta thấy họ có tính hoang tưởng và thích khuếch đại về dòng dõi, tài năng, địa vị. Đối với phụ nữ, những người này tự tin cho là mình rất xinh đẹp hoặc được nhiều người săn đón, thành công trong việc "hạ gục nhiều đối phương". Người bệnh luôn luôn vận động, làm nhiều việc cùng một lúc, bận rộn đến mức thái quá. Họ nói nhiều, liên tục về nhiều đề tài không mệt mỏi mà không biết mình đang nói gì, vì thế họ thường thiếu tập trung dù ý tưởng tuôn ra dồn dập. Trong gia đình hay nơi làm việc, họ luôn can thiệp vào mọi việc, thích giải quyết mọi vấn đề, thích chỉ huy và có tính độc tài nhưng không việc gì làm đến nơi đến chốn.
Ngược lại với giai đoạn hưng cảm, người bệnh chuyển sang giai đoạn trầm cảm, khí sắc hoàn toàn trái ngược với giai đoạn hưng cảm. Lúc này khí sắc người bệnh giảm nhiều, tư duy ức chế, giảm các hoạt động tâm thần vận động. Người bệnh cảm thấy buồn vô cớ, không tìm thấy lối thoát, quá khứ và tương lai hoàn toàn ảm đạm, cảm thấy mắc tội lỗi... Trong giai đoạn này, người bệnh thường có ý định tự tử. Có người thử tự tử nhiều lần nhưng được phát hiện. Lý do họ đưa ra để đi đến cái chết rất mơ hồ, vô lý và không thể chấp nhận được. Ở những nước có đời sống vật chất cao nhưng thiếu thốn sự quan tâm của gia đình và đồng loại cũng có khá nhiều bệnh nhân bị rối loạn lưỡng cực. Bệnh này không dẫn đến tử vong bệnh lý nhưng tỷ lệ bệnh nhân tự sát do rối loạn lưỡng cực chiếm một tỷ lệ không nhỏ.
Chẩn đoán và điều trị
Khác với tâm thần phân liệt và các bệnh thực thể của não bộ, rối loạn lưỡng cực là bệnh không dẫn đến sa sút tâm thần, trí tuệ cũng như biến đổi nhân cách. Người bệnh vẫn có một cuộc sống bình thường, vẫn học tập và làm việc chung môi trường với người bình thường đến mức rất nhiều trường hợp dù bị đồng nghiệp hay bạn bè nhận ra "thằng này hâm", "cô này tửng tửng" hay "ông này có vấn đề", người bệnh vẫn tiếp tục "ủ bệnh". Nếu những người này được gia đình và bạn bè nhận ra tình trạng bất thường, thuyết phục họ đi khám để chẩn đoán sớm và điều trị đúng, khả năng khỏi bệnh hoàn toàn rất cao.
Hiện nay trên thế giới, do cuộc sống căng thẳng và các mối quan hệ gia đình cũng như đoàn hội trở nên lỏng lẻo, chẩn đoán và điều trị rối loạn lưỡng cực được xem như là vấn đề thời sự được các chuyên gia ngành tâm thần hết sức quan tâm. Có nhiều hướng dẫn và thuốc để điều trị và ngăn ngừa tái phát rối loạn lưỡng cực hiện nay như các thuốc chống động kinh và các thuốc chống loạn thần... Tuy nhiên, điều mà xã hội cần quan tâm là làm sao nhận ra những bệnh nhân đang chịu đựng căn bệnh này nhằm giúp họ sớm chẩn đoán cũng như điều trị sớm và lâu dài.
Thiên Kim
Việt Báo (Theo_Thanh_Nien)


Đọc tiếp ...

CHỈ LÀ NHỮNG CON SỐ :D

Chớm đôi  mươi, thấy cánh con trai hăm bảy hăm tám đã là ...già :D
Sang ba nhát,  nghĩ thầm đám phụ nữ ngoài... bốn chục mới  là già :D
Giờ đầu bốn đít tung tăng, lại thấy khéo   phải ngoài năm chục, quên, xông xênh luôn đi  ,ngoài ..sáu chục mới là già :D.
Lại nữa bản tính vốn   ...dễ dãi  , thôi thì có đến sáu bảy tám chục thì ...cái chính là... tâm hồn vưỡn cứ tươi mới là ổn :D
Luôn nghĩ ai rồi cũng phải già, vậy nên  phải tôn trọng những người già .
Lăn lóc với đời, khờ dại  cứ  nghĩ cao tuổi là ...đáng kính.
Bạn đã  gõ cho vào đầu, rằng không phải cứ nhiều tuổi là nhân cách lớn, là tâm hồn lớn .Nhưng vẫn muốn ...cãi đài :D
Gần đây choáng váng với quá nhiều tin các cụ cao tuổi vẫn cứ ...tầm bậy tầm bạ(thậm chí với cả trẻ nít.Ặc, nhắc tới muốn ..chửi thề !).Có vẻ như ngày càng  có nhiều "cụ" gần đất xa giời  mà vẫn cứ nặng lòng trăn trở chuyện ...xx.Ớn!!!
Câu của ai  đọc được ở đâu,sao mà đúng quá thể 
Tuổi tác thật chỉ là những con số!
 :) :(
Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2013

MẤT ĐỜI HỌC TRÒ :D

Cái mặt không..tin được!
Mụ lờ nhớ lại thuở thiếu thời của mụ,không hiểu làm sao mà ..mà thày cô nào cũng nghĩ mụ  học hành tấn tới lắm.Trừ nhõn  cô chủ nhiệm hiểu mụ kha khá, còn thì...Của đáng tội mụ ..mụ cũng học khá tốt cho tới năm lớp 11.Ừm, hình như từ năm ấy mụ mắc bệnh tám tám trầm trọng quá, rồi mụ thành ra mất chân....bài cũ không hiểu sang bài mới chồng chất...cứ thế cứ thế...mụ đang từ  khá giỏi, rớt cái bụp thành ...mít đặc . Bài học đó mụ giờ vẫn luôn sa sả nhắc con .Gì chứ câu học hành nhớ  đừng để mất chân , con trai mụ cứ là làu làu :D
Nhớ năm cuối cấp , toán  lí hóa  mụ tiệt nhiên không hiểu gì.Cứ kiểm tra là mấy ông quỉ sứ bạn mụ làm tuốt tuột.Mấy...thằng cha ấy học giỏi quá, chỉ 15 phút là xong bài mình, rồi quay sang nháp bài cho mụ, mụ chỉ việc...chép lại.Mụ còn ranh ma đến độ cứ xin bạn là làm sao để mụ chỉ ..chỉ điểm 7 thôi là được, chứ mà mụ không...chép tất đâu đấy...Kinh ! Ma mãnh từ...nứt mắt , nhỉ :D
Đi đêm lắm có ngày gặp ma.Một hôm thày dạy lí gọi mụ lên bảng làm...bài mẫu cho cả lớp.AK AK .Mụ...mụ chết đứng dư Từ Hải.Cắm mặt xuống sàn lớp ước chi được chui xuống mà ..chết quách cũng tốt:D
Mụ vẫn nhớ như in nét mặt thày lúc bấy.Thày mụ rất đẹp..trai :D , tuổi chắc như ...xã mụ bây giờ ...Thày nhìn trò yêu ..quái  chăm chú,  ngạc nhiên không tả nổi, thảy hỏi. C! thật em ...em không hiểu gì sao ?!
Nhớ lại mà ...thương cả thày lẫn mình.Trò gì ...lưu manh quá sá vậy chớ!...
Sau đó mụ lờ ..ăn vạ bạn.Mụ bảo  , mấy ông thế là cướp đời con gái (Ặc  , cứ xem lắm lá cải rồi nhịu liên hồi  :D), cướp mất đời học trò của tui rồi  huhu....Còn nhớ gã bạn mụ đã bỏ công mấy giờ liền bổ óc cho mụ...nhưng rồi ..mụ cứ ngẩn ngơ ra thú thật chả hiểu gì...Và bạn ý phải thốt lên , tội C quá,  mất...chân lâu quá rồi giờ chả làm sao hiểu nổi đâu..Nói dư bây giờ là bó tay chấm mắm đó :D
Hôm kia bị ..anh trai khùng lại mắng vốn mụ giả vờ, chuyện nọ xọ chuyện kia , nhớ thì kể,thấy...mình đang ..tủm tỉm.Mụ ...căm cái mặt không tin được của mình lắm, toàn đưa mụ vào cảnh trớ trêu .
Khỉ gió cái đồ ...mặt không tin được , hic!:-))
Đọc tiếp ...

HÃY SỐNG NHƯ MỘT BÔNG HOA (ST)

Mọi sự khởi đầu khi hạt giống được gieo trên đất. Dù muốn dù không, bạn cũng có mặt trên đời. Rồi như hạt giống ngày càng lún sâu, bám chặt đất như nền tảng, hấp thụ tinh hoa; con người cũng cắm sâu trong cội nguồn, trong một không gian và thời gian nhất định, tiếp thu văn hóa và truyền thống, lớn lên với tất cả những gì thân quen bao bọc, đất không là đất lạ, đời cũng không xa lạ với người.
Trong lòng đất hạt giống âm thầm mọc, từ tối tăm vươn ra ánh sáng, đẩy bao chướng ngại, bao gò bó chật hẹp để góp mặt với đời . Nó ngỡ ngàng khám phá ra thế giới chung quanh và bầu trời rộng lớn, thấy rõ tầm vóc bé nhỏ, yếu đuối và giới hạn của mình, nhưng vẫn tin tưởng vì có niềm hi vọng và sức sống bên trong, luôn luôn thôi thúc mình triển nở, cho tới ngày thành đạt khai hoa.

Cây trước lúc đơm hoa, còn chịu bao cắt tỉa đớn đau để nên hoàn thiện, nhận lãnh sự bổ sung của bao phân tro, nước tưới để vươn cao và đứng thẳng trong đời . Con người cũng vậy : nhờ giáo dục của gia đình, học đường và xã hội, cùng nỗ lực bản thân, bạn đã loại bỏ bao nết xấu, cắt tỉa bao cá tính gây phiền toái, chặt đi bao vướng bận thừa thãi, bao lo toan vụn vặt để sống thành toàn. Bạn cần cả những câu khen ngợi lẫn những lời phê bình chỉ trích đúng đắn để lớn lên, bạn cần gió lay để biết mình đang đứng vững và cố cắm sâu hơn trong đất sống, bạn cần ngày nắng để sống cứng cát và cũng cần đêm về để nghỉ ngơi lại sức. Bạn cần gia đình, bạn bè bên cạnh để nương tựa trong mưa gió cuộc đời . Vào một buổi sáng đẹp trời nào đó, bạn đã là một bông hoa.

Bông hoa sống rất tự nhiên, nó mở lòng đón nhận tất cả : sương mai, ánh nắng, gió xuân, mưa lũ, và cả đêm đen; không tham lam, không kiểu cách, không phàn nàn, không hãi sợ. Với tất cả vẻ đẹp duyên dáng, bông hoa biết mình hiện diện là hiện diện cho đời. Người ta dùng hoa làm ngôn ngữ trong niềm vui cũng như trong nỗi buồn , nói lên tâm hồn , ý nghĩ :

Hoa hồng biểu tượng cho tình yêu, hoa huệ tượng trưng cho sự khiết tịnh, hoa sim tím nhắc đến lòng chung thuỷ….Nếu bạn sống như một bông hoa, bạn thật có ý nghĩa đối với người khác, đem lại niềm vui, sự an ủi, nâng đỡ người khác. Bông hoa thấy mình giá trị vì đã làm cho đời có giá trị : dấu chỉ tình yêu, tình thân thiện, nét thẩm mỹ…. Bông hoa nào còn muốn gì hơn ?
Cùng tươi nở trong một khu vườn, mỗi bông hoa có một vẻ đẹp, một hương thơm, nên không so sánh mình với những bông hoa khác : hoa hồng không ganh tị với màu vàng rực rỡ của hoa cúc, hoa dạ lý không khoe mình ngát thơm hơn hương của hoa quỳnh. Chúng dễ chung sống với nhau vì chấp nhận đứng bên cạnh nhau, vì biết mình có thể bổ túc cho nhau để vườn hoa là vườn hoa muôn sắc. Vườn hoa càng lớn, càng nhiều loại hoa, thì như càng đẹp và càng nhiều khách muốn ngắm nhìn. Kìa những hội hoa xuân với muôn hồng nghìn tía, bạn muốn là bông hoa lẻ loi một mình hay thấy cần phải dấn thân trong ngày lễ hội chung ?
Bông hoa nở rộ thật vô tư, chẳng bao giờ kênh kiệu khất lần, hay hờn dỗi để mãi khép kín. Rồi khi đã tươi nở, hoa không quan tâm đến việc được nâng niu, nhìn ngắm hay không. Và nhỡ ra có bị bóp nát, hoa vẫn toả hương thơm trên tay người đã vò xé mình. Bông hoa như không biết đến giận dữ, trả thù, cho dù có bị thiệt thòi cũng vẫn hành động theo hướng tích cực. Bạn cũng vậy, tôi không biết có bao nhiêu khinh thường đã làm bạn tủi hổ, bao nhiêu bất công mà bạn đã âm thầm gánh chịu, có bao nhiêu nước mắt bạn đã đổ ra trong đau khổ, có bao oan ức đắng cay mà bạn đã phải cắn chặt môi..Nhưng tôi có thể biết được sự hiện diện và tấm lòng quảng đại của bạn khi cảm được hương thơm . Dù sao, những vấp ngã đã làm bạn thêm vững bước, những mất mát làm bạn thêm quý những gì đang có, những đau buồn làm bạn thêm trân trọng giữ gìn niềm vui dù nhỏ bé nhất, những thử thách rèn bạn thêm kiên nghị, những xúc phạm dạy bạn tập tha thứ, những thù ghét mời gọi bạn sống yêu thương. Chẳng có gì làm khó được bạn giữa một cuộc đời đang cần những con người chân chính như bạn, những bông hoa dám sống để toả hương thơm cho người .
Đời người như hoa nở, kiếp hoa đôi khi thật giống kiếp người, một số kiếp không được đo bằng thời gian mà bằng giá trị sống. Bông hoa kia dù biết sẽ "sớm nở tối tàn "vẫn cứ ngang nhiên tươi nở, trao tặng vẻ đẹp và hương thơm, được ngần nào thì hay ngần nấy, với tất cả khả năng và sức lực của mình. Bạn cũng vậy, hãy cống hiến cho đời tất cả những gì bạn có với tấm lòng yêu thương. Trên đất sống của mình, hãy cho những người chung quanh những điều tốt đẹp nhất.
Cuộc sống sẽ dễ chịu biết bao khi có nhiều hoa đẹp tỏa hương thơm, khi có những người quyết sống như những bông hoa trong vườn hoa muôn sắc mầu của nhân loại, để trao ban cho thế giới những giá trị nhân bản huy hoàng.

Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

NẮM NÍU

Cháu yêu thương!
Không ngờ rồi chính những ưu điểm của cháu bây giờ lại thành như dao cứa tim cô. Cô cứ nhớ cái cách sống đơn giản  tiết kiệm đến thương của cháu và em.Từ chuyện chai nước hết hạn cháu bảo vẫn uống được cô ạ, từ chuyện cái phông cũ mèm  mà cháu vẫn mặc thường, chuyện đôi giày thủng mà cả hai anh em (sao giống nhau y hệt) vẫn  đòi giữ để dùng khi trời nắng,rồi chuyện mua bán gì cũng cứ hỏi giá trước nhất,rẻ mua đắt ...chả  cần ... .
Nhớ  khi công việc của bố mẹ gặp khó khăn, cháu...cháu đã lo lắng thật nhiều, trăn trở thật nhiều....Cô nghĩ lại  mà rơi nước mắt .
Cô  cứ thương đứt ruột khi nghĩ biết đâu , biết đâu chuyện ấy cũng xô cháu chìm sâu thêm trong bế tắc .......!
Cô thật  có lỗi lớn bao nhiêu !!!
Rồi nhớ ước mơ làm giảng viên đại học của cháu ...Miên man , cô lại không thể cầm lòng......Hôm qua cô... đã   làm em bé sợ...Chú bảo cô phải kiềm chế....đừng mãi thế nữa...Lí trí cô cũng nghĩ được vậy, nhưng...con tim đâu có dễ, cháu ơi!
Thương xót ngập  lòng  !!!
Giờ cô phải  nghĩ thế này.Hãy luôn nhớ  bao  bố  mẹ phải mất con vì không tiền chữa trị,những   con trẻ ấy   phải sống cuộc đời ngắn ngủi   thiếu thốn từ miếng cơm manh áo. Bao  con trẻ  phải chết thảm  oan uổng bởi ác nhân ...Những người bố mẹ ấy họ phải khổ tâm đến dường nào?! Cô ... đành luôn nhớ thế để nguôi ngoai  ....
Thương nhớ cháu, cháu yêu !!!
Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

TÂM LINH

Cháu yêu!
Đúng hôm cháu mất, bố mẹ, cô chú ...chẳng  chút linh tính gì.Vậy mà ông nội ở nhà, tự nhiên nhắc cháu tới hai lần...rằng ông lo... mất cháu...rằng cháu quá xa xôi...Lúc phôn về báo tin dữ nghe bác nói  như vậy  , cô ...giật mình khôn tả.
Hôm thứ sáu đưa tang cháu,ở nhà...ông...ông lên cơn nghẹt thở phải cấp cứu thở bình ô xy.Ông kể lại  với bác rằng, ông tưởng ông chết lúc đó rồi...Ôi!
Sáng nay, đã 22 ngày mất cháu, cô gọi về ông lại nhắc, hỏi cháu thế nào, đi học ở đâu rồi ,và ông nhắc cô bảo em gọi cho ông,ông nhớ em......Ôi!
Cháu yêu!Cô tin là cháu báo mộng  cho ông.Cô thật tin như vậy.Và cô xin cháu đấy, cháu hãy  cố nâng đỡ ông qua thời gian này.Cháu nhé.
Nếu ông có làm sao bây giờ...thì...thì ...cô thật không hình dung nổi gia đình ta sẽ thế nào....!
Cháu yêu!
Cô thật tin tưởng cháu đang ở nơi cao xanh ấy....Hãy giúp ông cháu ơi! !!
Hôm qua bố cháu đã gục  rồi.Bố cứ ôm  đàn  mở loa thật to  cúi mặt khóc một mình ....Bố tâm sự với em rằng...bố không thể chịu đựng nổi...bố cháu lo ..lo ông ...Nếu ..thêm ông nữa thì....
Cháu yêu!
Cô nhớ thương cháu thật nhiều.Cả nhà mình đau khổ vì thiếu cháu.
Nhưng cô biết, chỗ của thiên thần không phải ở trần gian.Cô đang  cố gắng hết sức....Cháu luôn ở bên cô,phải vậy không ?!
Hơn bao giờ cô thấm thía .Đời có thể đổi thay trong chớp mắt.!
Trước kia  cô hoàn toàn không duy tâm, chênh vênh chỉ biết níu đức tin ở con người.Giờ thì cô thấy rõ,cô  thật    rất cần có TÂM LINH !
Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 20 tháng 5, 2013

NHỮNG MẨU CHUYỆN SUY NGẪM TRONG ĐỜI SỐNG (ST)



Danh vọng, địa vị, sự thành công và sự giàu có thường có khuynh hướng gia tăng cái tôi của người ta. Vì vậy, người ta sẽ lạc lối, giống như người lạc đường không thể về nhà được. Ai chứa đầy kiến thức thì điếc trước lời phải trái. Khi hai người tranh luận, một người thường đưa cái biết của mình vào. Cho nên rút lại chỉ nghe thấy tiếng của mình mà không học thêm được gì cả.




1. Sống trong hiện tại:

Phật hỏi đệ tử:
- Cuộc sống người ta được bao nhiêu?
Các đệ tử thay nhau trả lời:
- 80 năm.
- Sai.
- 70 năm.
- Còn sai.
- 60 năm.
- Sai.
- Vậy người ta sống bao lâu?
Phật mỉm cười đáp
- Đời người chỉ thuộc trong vòng hơi thở. 

Lời bình:

Đừng ỷ vào quá khứ và cái sắp tới, hãy sống với thực tại.

2. Sau khi chết người ta đi về đâu?

Hoàng đế Goyozer đang học thiền với thiền sư Gudo Toshoku.
- Bạch thầy, sau khi chết, người ta đi đâu?
- Tôi không biết.
- Tại sao thầy không biết?
- Vì tôi chưa chết.
- ???

Lời bình:

Khi sống, con người nên thưởng thức những vẻ đẹp và bí ẩn của cuộc sống theo cái nhiều người sống. Không cần quan tâm đến thế giới sau khi chết. Hãy sống trọn hôm nay, đừng lo ngày mai vì chuyện ngày mai thì mai mới xảy ra.

3. Định mệnh nằm trong bàn tay:

Thời xưa, có vị tướng quyết tấn công địch dẫu quân địch mạnh hơn gấp nhiều lần. Trên đường
tiến quân, ông dừng chân ở một đền thờ cầu nguyện, xin giúp đỡ. Sau đó, ông rút ra một đồng
xu và nói lớn với quân sĩ:
- Bây giờ, ta sẽ lấy đồng xu để xin keo.Nếu là sấp, quân ta sẽ thắng còn ngửa thì quân ta sẽ bại.
Chúng ta phó mặc mạng sống cho định mệnh. Đồng xu bay lên, xoay mấy vòng và rơi xuống
đất.
- Sấp rồi ! Chúng ta sẽ thắng ! Hãy xông lên chà nát quân thù ! - Ba quân reo hò phấn khởi.
Sau trận chiến, toàn bộ quân địch hùng hậu đông đảo bị đánh bại hoàn toàn. Vị phó tướng vui vẻ nói với tướng quân:
- Không ai có thể thay đổi được bàn tay định mệnh.

Tướng quân chỉ mỉm cười không đáp. Ông xoè tay đưa đồng tiền ra. Cả hai mặt đồng xu đều là mặt sấp.

Lời bình:

Thiên đàng rất công bằng đối với tất cả mọi người, không thiên vị dành riêng cho ai. Sự giúp đỡ duy nhất mà bạn có được là chính bản thân bạn !!!

4. Con sóng nhận thức:

Nhìn thấy một con sóng cao lớn bên cạnh, con sóng nhỏ tỏ ra bực mình:
- Bực ghê. Sóng kia lớn quá, sao ta bé tí. Chúng mạnh mẽ xiết bao sao ta yếu đuối thế này.
Con sóng to cười đáp: - Đó là vì không nhận ra gốc gác của mình mà bạn buồn bực thế.
- Tôi không là sóng thế là gì?
- Sóng chỉ là hình thức tạm thời trong bản chất của bạn. Kỳ thực bạn là nước. Một khi nhận ra
bản chất của chính mình là nước, bạn sẽ không còn ấm ức với cái vỏ sóng này và không còn
buồn bực gì nữa.
Con sóng nhỏ hiểu ra, cười vui vẻ:
- À, bây giờ thì tôi hiểu. Bạn và tôi tuy hai mà một.

Lời bình:

Con người cho rằng "ngã" là ta nên xảy ra phân biệt ta và người mà buồn khổ. Thực ra loài người được cấu tạo cùng một bản chất trong thiên nhiên bao la.

5. Thiên đường địa ngục:

Một vị tướng quân đến gặp thiền sư Ekaku hỏi:
- Bạch thầy, thiên đường hay địa ngục có thật hay không?
- Thế ngài là ai?
- Tôi là tướng quân.
Bất ngờ, thiền sư cười lớn:
- A ha! Thằng ngốc nào cho ông làm tướng vậy, trông ông giống anh hàng thịt.
Tướng quân nổi giận, rút gươm:
- Tao băm xác mi ra !!!
Thiền sư vẫn điềm tĩnh:
- Này là mở cửa địa ngục.
Chợt giác ngộ, vị tướng sụp xuống lạy:
- Xin... xin thầy tha lỗi cho cử chỉ thô bạo vừa rồi của tôi.
- Này là mở cửa thiên đường - thiền sư Ekaku mỉm cười.

Lời bình:

Thiên đường, địa ngục không phải là chỗ con người tới sau khi chết mà nó ở đây và bây giờ!

Lành, dữ đều do tư tưởng. Cửa thiên đường địa ngục mở ra bất cứ lúc nào.

6. Thiên đàng địa ngục đều do tâm tạo:

Có một bà lão biệt danh "mụ già hay khóc". Trời mưa, mụ cũng khóc, trời không mưa mụ cũng khóc. Có người hỏi bà:
- Bà lão ơi, sao bà lại khóc?
- Tôi có hai con gái, cô chị bán giày vải, cô em bán dù. Khi trời nắng ráo, lão nghĩ tới con em bán dù không được. Khi trời mưa, lão lại lo cho con chị, mưa gió không có khách nào chịu mua giày.
- Lão nên nghĩ rằng khi trời đẹp đứa lớn sẽ bán được, khi trời mưa đứa nhỏ bán dù rất chạy.
- À, ông có lý.
Từ đó, "mụ già hay khóc" thôi khóc. Bà lão cười suốt ngày dù trời mưa hay nắng.

Lời bình:

Một điều lợi hay bất lợi sẽ tuỳ thuộc vào cách nhìn, cách suy nghĩ của bạn. 

7. Phật tại gia:

Yangpu về tỉnh Sichuan định tâm tìm kiếm Bồ Tát. Trên đường đi, Yangpu gặp một nhà sư. Nhà sư hỏi:
- Cậu đi đâu đấy?
- Tôi đi cầu Bồ Tát.
- Bồ Tát ở xa, chi bằng đi tìm Phật có hơn không?
- Tìm Phật ở đâu bây giờ?
- Khi cậu về nhà, thấy người đón cậu trên mình khoác cái mền, chân xỏ dép trái, đó chính là Phật.
Theo lời, cậu về nhà thì trời đã khuya. Mẹ cậu nghe con gọi cửa mừng quá vội khoác mền lên
người, xỏ dép trái. Bà chạy ào ra mở cửa và khi Yangpu thấy mẹ mình như vậy thì đứng chết lặng. 

Lời bình:

Người ta tìm chân lý nhưng điều cần là thực thi ngay trong lòng, không thì khó mà gặp được. 



8. Ai đó:

Kitagaki, thống đốc bang Kyoto, đến viếng đền Tofuku để thăm Keichu - vị sư trưởng đền này.
Đệ tử của Keichu vào báo:
- Kitagaki, thống đốc Kyoto muốn diện kiến thầy.
- Ta không biết thống đốc nào cả - Sư trưởng trả lời.
Đệ tử chạy ra nói với Kitagaki:
- Thầy tôi yêu cầu ngài lui gót vì không quen thống đốc nào cả.
Kitagaki hiểu ra:
- Nếu vậy, hãy báo với thầy anh có Kitagaki
muốn diện kiến.
- Để tôi thử lần nữa.
Lần này, sư trưởng ra đón tận nơi:
- Ồ, Kitagaki đấy à. Mời vào nhà.

Lời bình:

Danh vọng, địa vị, sự thành công và sự giàu có thường có khuynh hướng gia tăng cái tôi của người ta. Vì vậy, người ta sẽ lạc lối, giống như người lạc đường không thể về nhà được.

9. Càng vội càng chậm:

Một thanh niên nọ lên núi tìm kiếm sĩ lừng danh để học kiếm thuật. Anh ta hỏi vị sư phụ:
- Thưa thầy, nếu con luyện tập chuyên cần thì phải bao lâu mới thành kiếm sư?
- Có lẽ 10 năm.
- Cha con đã già rồi và con phải chăm sóc ông. Nếu con luyện tập chuyên cần hơn nữa thì mất bao lâu?
Lặng yên suy tư một lúc, vị sư phụ đáp:
- Trường hợp này có lẽ phải 30 năm.
Anh thanh niên không giấu được vẻ nôn nóng:
- Trước thầy bảo 10 năm, bây giờ 30 năm. Con sẽ vượt qua mọi trở lực để nắm vững kiếm thuật với thời gian ngắn nhất.
- Thế thì anh cần phải ở lại đây 70 năm - Vị sư phụ mỉm cười.

Lời bình:

Những người quá nóng nảy muốn đạt đến kết quả thì hiếm khi thành công.

10. Đèn đã tắt:

Một anh mù đến từ giã bạn mình. Người bạn cho anh một cây đèn lồng. Anh mù cười hỏi:
- Tôi đâu cần đèn lồng. Với tôi, sáng hay tối có gì khác.
- Tôi biết. Nhưng nếu không mang nó theo, trong bóng tối người khác có thể đụng vào anh.
- Ồ, vậy thì được.
Đi được một đoạn, bất ngờ anh mù bị một người đâm sầm vào. Bực mình, anh ta quát:
- Bộ không thấy đèn hả?
- Đèn của ông đã tắt từ lâu rồi mà.

Lời bình:

Người nào dùng lời kẻ khác để dạy người có thể giống anh mù này. Đèn đã tắt từ lâu, tuy nhiên anh ta không biết điều đó.



11. Thiền trong chén trà:

Vị giáo sư đại học đến gặp thiền sư Nan In để tìm hiểu Thiền. Nan In mời ông uống trà. Nan In rót đầy chén trà rồi mà cứ thế rót thêm. Giáo sư nhắc:
- Kìa thầy, chung trà đầy tràn rồi, xin đừng rót nữa.
Nan In cười đáp:
- Như chung trà này, ông cũng đầy ắp những quan niệm của ông. Nếu trước tiên, ông không
cạn chén thì sao tôi có thể bày tỏ Thiền cho ông được.

Lời bình:

Ai chứa đầy kiến thức thì điếc trước lời phải trái. Khi hai người tranh luận, một người thường đưa cái biết của mình vào. Cho nên rút lại chỉ nghe thấy tiếng của mình mà không học thêm được gì cả.

12. Con quỷ bên trong:

Nhà sư nọ mỗi khi bắt đầu nhập định đều thấy một con nhện khổng lồ làm ông bối rối. Nhà sư liền vấn ý sư Tổ:
- Mỗi khi con bắt đầu nhập định thì luôn có một con nhện khổng lồ xuất hiện, dẫu có đuổi thế nào nó cũng không đi.
-Lần tới, nếu thấy con nhện xuất hiện, con hãy vẽ một vòng tròn to làm dấu xem nó từ đâu đến.
Nhà sư làm đúng như vậy. Khi ông vẽ vòng tròn to vào bụng con nhện, con nhện chạy đi, ông lại có thể tiếp tục thiền định. Sau buổi thiền định, nhà sư rất bối rối khi thấy vòng tròn nằm ngay trên bụng mình.

Lời bình:

Trong cuộc sống, con người gặp phải nhiều xáo trộn và âu lo, phiền nhiễu. Nhưng âu lo tệ nhất thường là từ chính bản thân mình mà ra.


13. THIÊN ĐÀNG

Một đệ tử luôn bị chia trí trong công việc bổn phận hằng ngày, anh bị ám ảnh và mất nhiều thời giờ để lo lắng về cuộc sống sau khi từ trần: Cuộc sống ở thế giới bên kia sẽ ra sao?, Tôi sẽ đi về đâu? v.v...
Một ngày kia anh đến với Minh Sư để xin chỉ dạy. Ngài nói với anh:
- Tại sao con phải mất nhiều thời giờ để nghĩ về thế giới bên kia?
Sau một lúc suy nghĩ, người đệ tử trả lời:
- Nhưng con có thể nào không nghĩ tới được sao?
- Được chứ.
- Thưa thầy bằng cách nào?
- Bằng cách sống trên thiên đàng, ngay bây giờ và ngay tại nơi đây.
- Thưa thầy! Vậy thiên đàng ở đâu?
- Ở tại nơi đây và ở ngay trong cuộc sống này.



14. GIÁ TRỊ THỰC...

Diễn giả bắt đầu bài thuyết trình của mình trước 200 thính chúng bằng cách đưa tờ giấy bạc 100 Mỹ kim lên và hỏi: “Ai trong quý vị muốn tờ 100 đô la này?”. Mọi cánh tay đều đưa lên.
Ông nói: “Tôi sẽ cho một trong các bạn tờ 100 đô la này, nhưng trước khi cho để tôi làm điều này đã”. Ông dùng tay vò nhàu tờ giấy bạc cầm trên tay rồi hỏi: "Ai vẫn còn muốn tờ giấy bạc 100 đô la này?". Tất cả mọi cánh tay vẫn đưa lên.
“Thôi được rồi”, ông nói, “Để xem thế nào đây, nếu tôi làm điều này”. Ông thả tờ giấy bạc rơi xuống nền rồi dùng mũi giày bẩn dí lên tờ bạc. Ông nhặt lên, trông tờ bạc dơ bẩn và nhàu nát: “Sao? Còn ai muốn tờ bạc 100 đô la này nữa không?”. Những cánh tay vẫn tiếp tục đưa lên.
“Các bạn thân mến! Tất cả các bạn vừa học một bài học quý giá. Không cần biết tôi đã làm gì với tờ bạc này, các bạn vẫn muốn nó bởi vì giá trị của nó đã không hề giảm đi, giá trị của nó vẫn là 100 đô la. Rất nhiều lần trong cuộc đời, chúng ta bị ngã gục, bị tơi tả, bị bôi nhọ, bị xuyên tạc, bị giẫm đạp… Ta ngỡ rằng mình là kẻ thật vô dụng, chẳng ra gì. Nhưng không cần thiết bất cứ chuyện gì đã xảy ra và sẽ xảy ra, chúng ta quyết định sẽ không bao giờ đánh mất giá trị của mình… Đừng bao giờ để những thất vọng của ngày hôm qua che mờ những giấc mơ rực sáng của ngày mai!”.




15. Đích tới có một đường đi không cùng:

Một tăng đồ hỏi Thiền sư Baling Haojian:
- Nghĩa lý của sư tổ và ý nghĩa của giáo lý có gì giống và có gì khác nhau?
- Khi vịt lạnh, chúng lội xuống nước. Khi gà lạnh chúng đậu trên cây.

Lời bình:

Lạnh vẫn lạnh nhưng phương thức tránh lạnh lại khác nhau. Cùng một mục tiêu nhưng mỗi loài lại có cách riêng của chúng. Để đạt mục tiêu không chỉ có một con đường, không phải ai cũng đi theo một con đường. Hãy khéo chọn..

Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2013

NHỚ THƯƠNG BAO GIỜ NGUÔI

Chủ nhật phố vắng  chuông  chiều đổ êm đềm.Nắng vẫn vàng chim chóc lích chích chuyền cành...Cảnh vật vẫn  bình yên như mọi ngày, mà cháu đã mãi mãi xa .Cô khóc.
Vào công viên quen thuộc, qua bãi cỏ xanh , xanh đến  nhức mắt , cô lại thấy...thấy cháu đang chơi ném đĩa với chúng bạn....Ôi!!!
Thẫn thờ đứng ngó suối lặng lờ...cô quên cả thời gian trôi...tâm trí cứ một mực nhớ về cháu yêu chẳng thể gạt đi.
Cô...lại trào nước mắt.
Cháu yêu!!!
Cô sẽ ghi nhớ cảnh tượng ấy đến cuối đời.
Bước xuống xe, nhìn thấy ...thấy... đen kịt là người ..cô..tưởng như mình không thể bước .Và cô ..thì thào  ...đừng để mẹ cháu ra đây..mẹ cháu sẽ không thể chịu nổi ....Chú và bác dìu cô cắm  mặt bước đi như mộng du  tới chỗ cháu nằm.Cô cứ tự nhắc với mình , phải kiên cường, phải kiên cường vì cháu yêu.
Ngó cháu nằm đó im lìm,cô .. nhũn người không đứng vững.
Cầm tay cháu yêu ...hai bàn tay lạnh ngắt ... Cô đau đớn muốn ngất đi.
Xoa lên mái đầu  xanh tuổi trẻ,cô...cô lại có cảm giác muốn được lăn ra giãy dụa gào thét .Cô những muốn được ôm lấy cháu thật lâu, được hôn lên má cháu yêu, lay gọi cháu phải dậy .....
Nhưng thật là cháu đã giúp cô,phải vậy không cháu yêu?! Và cô ch.... đứng lặng  nước mắt tuôn.......!
.............

Cháu yêu!!!
Cô nhớ lại kỉ niệm năm xưa, hồi cháu còn khá nhỏ.Thấy bà ngoại mặc cả tiền xích lô, cháu   đã biết  gạt đi, nói với mẹ là mình to nặng như thế này bác ấy phải chở rồi, sao còn đòi rẻ nữa...Ôi cháu tôi!
Lại nhớ hôm cô nhờ em dịch với cô giáo cháu, rằng mẹ rất cảm ơn  các cô vì các cô đã hướng dẫn cho học trò những việc thiện nguyện , chia sẻ với  trẻ mồ côi, thăm người già viện dưỡng lão....Mẹ  rất cảm động và thấy rất may mắn khi con cháu mình có được những người thày cô như vậy.Mẹ tin các cháu không thành công cũng thành nhân .Và cháu biết không, cô giáo  đáp  luôn ,rằng chính cháu cũng là một người rất tích cực khởi xướng những việc ấy.Thay vì những buổi vui chơi thì cháu cô đã luôn muốn rủ các bạn tới những nơi ấy...Cô còn kể một kỉ niệm nhỏ vui vui.Ấy là ngoài giờ làm rát mệt ở trang trại chỗ cô, cháu còn bớt thời gian đi lang thang thăm hỏi người dân làng ấy...Cháu đã cố gắng dậy thật sớm  để tranh thủ  cắt cỏ giúp bà cụ già độc thân ...Cô...hãnh diện xiết bao.
Cô lại nhớ cả ý nghĩ  khá ngộ nghĩnh kì lạ  của cháu, rằng khi nào lấy vợ cũng sẽ chẳng cần con cái làm gì, cứ đi nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi giúp đời là tốt hơn...
Và cô nhớ bạn cháu kể, hôm thứ sáu cuối cùng, cháu còn rủ các bạn đi dọn dẹp nơi ở của đám  trẻ côi cút  nữa....Ôi cháu yêu!
Cô tự hào vì cô có cháu.Cô cht thấy như có chút vui,như là được an ủi  vì ..hình như cô  cũng giống cháu..dù chẳng tốt được nhiều đến thế.Và cô đùa với cả  nhà mình  gọi cháu là .. bác trưởng thôn,việc nhà thì nhác việc chú bác thì siêng .Ừm, cháu yêu...Sao mà mình giống nhau nhiều thứ tới giờ cô mới hiểu.Qúa nhạy cảm, quá yếu đuối...Cô...cô lại ước ....ưóc gì được quay lại thời gian ....để cô hiểu cháu hơn...Chắc chắn sẽ chẳng có ngày hôm nay....Ôi!!!!
Cô có lỗi với cháu thật nhiều.Cô muốn nói với cháu thật nhiều....Nhưng...đã quá muộn rồi ...!
Cô thương cháu!Cháu yêu!!!
Bình an nơi xa ấy cháu yêu.Với cô, cháu là một thiên thần!

Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 17 tháng 5, 2013

KHÍCH TƯỚNG :D

Khổ! Mỗi chuyện bếp nước mà  lôi thôi hệ lụy mãi.Mình mụ lờ cứ phải thần nanh mài mỏ gương vây  đấu đá không lại với... quân địch(ngày nào cũng có chuyện :D) .Mấy đêm nằm vắt chân lên trán tính kế.Tối qua mụ tỉ tê với xã.Mình  này,em..gẫm chín muồi ra rồi nhá.Ra là cánh chị em bạn mình ý,khéo mà họ chỉ ...mèo mắng ...chó đấy Mình ạ.Nghe như em hỗn ,nhưng ...Mình nghĩ mà xem, em...đã chân chẳng dài (cái này thì thật), nhưng nếu thật là em xấu người xấu cả nết dư thế  , vụng bếp  lại vô duyên đến dư thế  thì....chả hóa ra Mình phải...phải...rất rất ngu mới chọn em sao ????:-))
Đọc tiếp ...

NGÃ TÂM LINH(ST)

Ngã Tâm Linh

Có nhiều người đi chùa nhưng họ đến để tìm một cái gì đó không liên quan đến việc tỉnh thức tâm linh. Người Tàu đến chùa cúng Phật rất nhiều, để cầu buôn may bán đắt, làm ăn phát đạt hoặc xin xăm xin quẻ, nếu được quẻ tốt thì mừng cúng Phật nhiều, nếu gặp quẻ xấu thì buồn bã bỏ về. Ðến chùa khấn vái xin xỏ như thế thì chùa có khác gì đình miếu. Nhưng khổ nỗi chính những hạng "Phật tử" như thế mới giúp cho chùa khá giả.
Người Việt Nam hiểu Ðạo hơn nên "Tu" cũng khá hơn, đến chùa tụng kinh lễ Phật, học Ðạo nghe pháp, làm công quả. Tụng kinh nhiều thì cho là mình tu nhiều, tu khá, hết tụng kinh bổn đến tụng kinh bộ, hết bộ này đến bộ khác. Lạy Phật thì lạy xong ngũ bách danh, đến tam thiên rồi vạn Phật, cho rằng lạy nhiều chừng nào thì tiêu tội chừng nấy. Học Ðạo nghe pháp cốt để áp dụng tu tâm sửa tánh, nhưng không như thế mà lại dùng kiến thức để phân biệt Thầy này hay Thầy kia dở. Thay vì làm công quả để học hạnh xả thí, lại làm công quả để kiếm điểm với Thầy trụ trì. Khá hơn là những bậc xuất gia, từ bỏ nhà cửa vợ con đi tu. Nhưng một thời gian sau lại bám víu vào ngôi vị đạo đức của mình. 
Nói đến đây tôi nhớ lại chuyện của Tổ Huệ Khả. Trong 33 vị Tổ Thiền Tông, tôi thán phục nhất vị Tổ này, dám xả thí thân mạng, chặt tay cầu Ðạo. Là người kế thừa Tổ Ðạt Ma, sau cùng dám xả luôn ngôi chùa, bỏ luôn chức Tổ, chức Hoà Thượng, lăn xả vào chợ, đi vào cuộc đời để tự thử thách mình, tự chứng nghiệm và độ một tầng lớp khác. Người tu không khéo thường hay mắc phải bệnh "ngã tâm linh" (égo spirituel). Mới biết tu một chút tự cho là mình đạo đức. Tu hành chăm chỉ, được bao nhiêu công đức đều bị cái ngã hốt hết. Tuy là một tu sĩ nhưng tôi không ưa chữ tu chút nào. Tôi đã một lần bày tỏ trong quyển Bố thí ba la mật. Tu đâu phải là làm những điều hình thức bên ngoài, đâu phải tính năm cộng tháng vào chùa. Khoác áo cà sa mà không hiểu bài học thương yêu, giảng nói từ bi mà chỉ biết ích kỷ củng cố địa vị đạo đức của mình. Ngạn ngữ có câu: "Chiếc áo không làm nên Thầy tu" kia mà! Ðối với tôi, tu là tập sống với tâm linh. Chữ tâm linh (spirituel) khác với vật chất (matériel). Tâm linh là tánh linh thiêng của con người, có thể gọi đó là Thượng Ðế, Phật tánh hay Chân ngã... Nhưng điều đó không quan trọng. Ðiều quan trọng đầu tiên là ta có biết đến tâm linh của mình hay không? Biết sống thật với tình cảm, nội kết của mình hay không? Hay là chỉ thích đóng kịch, mượn danh nghĩa chữ tu để ngầm khoe khoang mình là người có tu, có đạo đức! Tôi tu vì tôi không phải là người đạo đức. Tôi tu vì tôi còn nhiều nội kết chưa được giải tỏa, còn nhiều bài học ở đời mà tôi chưa hiểu. Tôi tu vì tôi hãy còn phân biệt tốt xấu, ưa ghét. Hơn nữa bây giờ tôi không chắc là tôi còn tu theo ý nghĩa phổ thông nữa không, nhưng tôi biết là tôi muốn sống thật. Sống thật với chính mình, với cả tâm hồn và thể xác của mình. Tôi không muốn làm Thầy ai cả, nếu muốn thì chỉ làm Thầy chính mình mà thôi. Có nhiều người chỉ thích đóng vai Thầy và muốn học trò hay đệ tử đóng mãi vai học trò đệ tử. Nhưng Thầy nào trò nấy, cũng có người thích đi tìm một vị Thầy, một đấng tôn sư bên ngoài để thờ phụng tôn kính. Theo tôi, một vị Thầy thật (chân Sư) là người dạy cho đệ tử nhận ra ông Thầy của chính mình bên trong (le maître intérieur). Ðức Phật là một chân Sư, ngài thành Phật và dạy cho chúng ta khai triển Phật tánh của mình để thành Phật như ngài. Ðức Phật đâu có muốn bị đúc tượng ngồi yên trên bàn thờ cho chúng ta hì hụp lạy ở dưới.

Thích Trí Siêu
Đọc tiếp ...

NHẬN BIẾT NGHIỆP DUYÊN (ST)

Nhận biết nghiệp duyên



Trong cuộc sống, có những người khi mới gặp, chúng ta đã cảm nhận sức thu hút và cảm giác dễ gần.  Cũng có những người khi mới gặp chúng ta đã thấy ác cảm.  Người đó có thể là người tử tế và lịch thiệp, nhưng vì lý do gì đó, khi nhìn thấy họ, ta thấy dâng trào cảm giác khó ưa.  Chỉ cần nhìn thấy mặt họ thôi cũng đủ làm cảm xúc chúng ta thay đổi.  Đôi khi, chính chúng ta cũng không biết tại sao mình lại có phản ứng một cách tiêu cực như vậy đối với họ.  Nếu không có sự kiềm chế, chúng ta có thể đã bày tỏ thái độ không được đẹp mấy đối với những người này qua lời nói cử chỉ không mấy tử tế.  Tại sao điều này xảy ra? 
Duyên cớ của sự ác cảm này là do những mối quan hệ tiêu cực tạo ra với những người này trong một kiếp sống trước.  Trong Phật giáo, chúng ta gọi đó là nghiệp duyên.  Tuy nhiên, vì chúng ta có thể tạo nghiệp duyên xấu với người khác, chúng ta cũng có thể tạo nghiệp duyên lành với họ.  Khi chúng ta tạo nghiệp duyên lành với người ở tiền kiếp, thì trong kiếp sống này, chúng ta tự nhiên sẽ thích họ.  Khi thương mến rồi, thì những gì họ nói chúng ta đều thấy hợp lý và có thể dễ dàng chấp nhận được.  Ngay cả khi quan điểm của họ méo mó hay lầm lạc, chúng ta cũng đặt niềm tin vào họ và nghĩ rằng họ đang đi đúng đường.  Vì vậy, ngay cả khi họ dẫn chúng ta đến con đường sai trái, chúng ta vẫn sẳn lòng đi theo và tin rằng họ là những người làm đúng.  Điều này bởi vì nghiệp duyên tích cực giữa ta và họ.
Trong khi đó, khi chúng ta có mối nghiệp duyên xấu với người nào rồi thì chúng ta không thể chấp nhận được bất cứ điều gì họ nói.  Mặc dù ngay cả khi họ là những người thật chân thành và tốt bụng, chúng ta cũng chẳng thấy họ thành tâm hay tốt lành.  Bạn có nhớ câu chuyện về đức Phật, ngài Anan, và người đàn bà nghèo khổ trong làng không? Một hôm đức Phật đi vào ngôi làng của người đàn bà này.  Ngài đã không cảm hóa được người phụ nữ này và bà ta chẳng thể nào đón nhận lời dạy của Ngài.  Nhưng rồi khi người đàn bà này gặp ngài Anan, bà liền rất quý mến và cảm thấy thu hút bởi ngài Anan.  Khi ngài Anan chia sẻ lời dạy của đức Phật đến với bà, thì bà hoan hỉ lắng nghe và nhận ra lời dạy mang lại nhiều lợi lạc.
Tình huống này xảy ra là do nghiệp duyên của cả ba trong một kiếp sống trước.  Trong kiếp sống đó, người đàn bà này đang đắm chìm trong đau khổ vì mất con.  Một vị hành giả đi ngang qua vệ đường và nhìn thấy bà đang khóc.  Vị này dừng lại và hỏi tại sao ba khóc.  Mặc dù biết những giọt lệ kia là do người phụ nữ khóc con đã chết, vị hành giả lại bình thản giải thích rằng bà không cần phải than khóc đau buồn bởi cái chết của con bà là định luật tự nhiên của kiếp nhân sinh.  Phong cách khô khan và lời nói quá thẳng của ông làm cho người phụ nữ cảm thấy ông là người lạnh lùng và khắc nghiệt.  Bà cảm thấy giận và bị xúc phạm.  Sau đó, một vị hành giả khác cũng tình cờ đi qua con đường này và cũng dừng lại để hỏi lý do tại sao có những giọt nước mắt đau buồn.   Khi nghe về cái chết của đứa con bà, vị hành giả đã từ bi an ủi và chia sẻ quan điểm của đạo Phật về cái chết.  Vị hành giả đầu tiên chính là tiền thân của đức Phật Thích Ca; vị thứ hai là ngài Anan.  Bởi vì nghiệp duyên đã tạo trong lần gặp gỡ đó, mà trong kiếp này, người phụ nữ không cảm mến được đức Phật khi gặp gỡ, mặc dù đây là một vị Phật.  Tác động của nghiệp duyên mạnh mẽ như thế đó.
Thái độ và hành vi của chúng ta có tầm mức quan trọng trong việc thiết lập các mối quan hệ nghiệp duyên.  Mỗi xét đoán nhỏ nhặt hay giọng điệu khắc nghiệt trong một khoảnh khắc có  thể tạo nên những nghiệp duyên tiêu cực.  Vì thế, chúng ta cần phải chú tâm và nhận thức điều này trong cuộc sống  hằng ngày của mình.
Chúng ta cũng phải hiểu rằng những cảm giác tốt hay xấu mà chúng ta dành cho ai trong đời mình thực tế đều là do nghiệp duyên đã tạo từ trong các kiếp sống trước.  Nghiệp duyên này chi phối nhận thức tốt hay xấu của chúng ta về họ.  Nếu chúng ta nhận thức ra được điều này, thì ngay cả khi chúng ta ghét ai, chúng ta cũng có thể bắt đầu thay đổi nhận thức về họ và trở nên thành thục hơn trong việc chế ngự những cảm xúc tiêu cực của chúng ta.  Khi đó, chúng ta có thể bắt đầu biến đổi các nghiệp duyên của chúng ta; vì ở mọi khoảnh khắc chúng ta thật sự có thể tạo ra những nghiệp duyên mới với mọi người.  Nhưng, nếu chúng ta tiếp tục tin chắc là người kia là kẻ xấu và từ chối không chấp nhận là nhận thức của mình bị chi phối bởi nghiệp duyên, thì chúng ta sẽ tiếp tục duy trì các nghiệp duyên tiêu cực này.
Nếu chúng ta thực sự có thể hiểu sự tồn tại và tác động của nghiệp duyên, chúng ta có thể chuyển hoá quan hệ của chúng ta với mọi người.  Đây là một cách thực hành chánh niệm trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta.

Từ các bài giảng của Pháp Sư Chứng Nghiệm
Biên dịch sang Anh Ngữ bởi nhóm Biên Tập Tịnh Tư Thất
Pháp Hạnh chuyễn ngữ sang tiếng Việt



Đọc tiếp ...

KHO TÀNG QUÍ GIÁ (ST)

Kho tàng quý giá


Đây là một đề tài rất giản dị nhưng rất quý mà ít người nghĩ đến.
Mỗi ngày chúng ta chỉ có 24 giờ để sống, mỗi ngày trôi qua cuộc đời chúng ta ngắn đi 24 giờ đồng hồ. Cho dù có sợ chết chúng ta cũng không qua khỏi cái quy luật tự nhiên của Tạo Hóa (Sinh Lão Bệnh Tử) ...
Vậy chúng ta phải làm gì với những thì giờ còn lại trên thế gian này ?
THE LAST WISHES OF ALEXANDER THE GREAT
Những ý nguyện cuối cùng của ngài Alexander Đại Đế khi sắp chết.
  Ngài Alexander Đại Đế cho triệu tập các quan trong triều đình đến để truyền đạt ba ý nguyện cuối cùng của mình. Ngài phán rằng:

1 - Quan tài của ngài phải được khiêng đi bởi chính các vị ngự y (bác sĩ) giỏi nhất của thời đó.
2 - Tất cả các báu vật của ngài (vàng, bạc, châu báu, ...) phải được rải dọc theo con đường dẫn đến ngôi mộ của ngài, và ...
3 - Đôi bàn tay của ngài phải được để lắc lư, đong đưa trên không, thò ra khỏi quan tài để cho mọi người đều thấy.
Một vị cận thần của ngài, rất đổi ngạc nhiên về những điều yêu cầu kỳ lạ này, và đã hỏi ngài Alexander lý do tại sao ngài lại muốn như thế.

Ngài Alexander đã giải thích như sau:

1 - Ta muốn chính các vị ngự y (bác sĩ) giỏi nhất phải khiêng quan tài của ta để cho mọi người thấy rằng một khi phải đối mặt với cái chết, thì chính họ (là những người tài giỏi nhất) cũng không có tài nào để cứu chữa.
2 - Ta muốn châu báu của ta được vung vãi trên mặt đất để cho mọi người thấy rằng của cải, tài sản mà ta gom góp được ở trên thế gian này, sẽ mãi mãi ở lại trên thế gian này (một khi ta nhắm mắt xuôi tay từ giả cỏi đời).
3 - Ta muốn bàn tay của ta đong đưa trên không, để cho mọi người thấy rằng chúng ta đến với thế giới này với hai bàn tay trắng và khi rời khỏi thế giới này chúng ta cũng chỉ có hai bàn tay trắng.

Đến cuối cuộc đời, chúng ta sẽ nghiệm ra rằng, kho tàng quý giá nhất trên cuộc đời này là: Tình Yêu Thương
Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 15 tháng 5, 2013

ANGELINA JOLIE

Hôm lâu đọc thấy tay thợ viết nào tán dương Lí Nhã Kì nhà ta  sang Campuchia được đón tiếp nồng hậu, được ví tận  như là... ANGELINA.Thấy đưa hình chụp  nàng ý  bá vai bá cổ với đám trẻ nghèo nhếch nhác dòm...thân thiện  ra phết ... Ak !
Angelina Jolie ,ngôi sao quốc tế   tôi yêu nhất.Ngưỡng mnhan sắc , tài năng đã đành. Cô ấy còn  là một Nhân cách lớn.
Tự hỏi,bằng cách nào mà cô ấy có thể vượt qua để sống và làm việc   khi  mắt thấy tai nghe chừng ấy những đau khổ  ở những địa ngục trần gian  cô ấy đến chia s?!
Gần đây xem tin thấy cô ấy gầy yếu quá nhiều so với trước.Hôm nay lại thấy tin Jolie phải cắt toàn bộ ngực vì có nguy cơ ung thư  như mẹ cô ..!Hình như người tốt lại cứ hay gặp tai ương ?!
Mong cô ấy mau khỏe lại.Mong cả gia đình ấy  luôn được hạnh phúc bình an.
Ngưỡng mộ ANGELINA JOLIE!
Đọc tiếp ...