Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2013

TÔI YÊU ...MÙA ĐÔNG NƯỚC NGA !

Chuyện Chun và Kolya :-).

Mười chín tuổi sang Nga lao động.Tôi về Vitebsk , cách Minsk mấy tiếng xe thuộc về Belarus. Làm ở nhà máy dệt thảm.Lúc làm thủ tục cứ đinh ninh là đi Kiev , thế mà rồi ra...Vitebsk heo hút.Nghĩ lại lại  thấy hay.Nếu không thì.. làm sao tôi gặp bạn  ?! :-)
Khỏi kể những bỡ ngỡ kinh ngạc của  ngày đầu nắng gió....

Vào nhà máy tôi được phân vào xưởng của Kolya.Chúng tôi làm quen nhau buổi đầu tiên thật ngộ nghĩnh.Bập bẹ , dùng  tay lẫn  chân khua múa.Kolya hơn tôi bốn tuổi ,  bằng  chị gái tôi.Khi nghe  nói vậy, anh bảo, thì  là ...Chun (cách bạn gọi tên tôi) sẽ có thêm một người anh...Hihi...Thật lạ lùng.Ngay ngày hôm ấy  , chúng tôi đã tếu táo chọc giỡn  nhau  như  đã rất thân quen...
Rồi dần dà, Kolya cũng học tiếng Anh ở trường, cũng  chữ tác sang chữ tộ như tôi.Chúng tôi...tâm sự  với nhau bằng  mấy...ngoại ngữ liền cơ đấy.Trên  thiên văn , dưới địa lý...bàn bạc ra cái điều rất tâm đầu hợp ý. Nhiều lúc chã ai hiểu ai , vác cả giấy bút ra ..vẽ hình minh họa...
Naò thì ...lăng nước tôi  to  đệp hơn lăng nước anh.
Thì.. tại bên Chun  là ...bắt chước ,làm sau.
Làm sau trước chã sao sất, rõ là đẹp hơn, phãi không?
 Bạn nhường cười hì hì.Lại  quay sang bình luận cô ca sĩ   hát triệu bông hồng xinh Alla Pugachev hơn cô ca sĩ  Xophia  ? Tôi khen hơn, bạn bảo kém (mắt đàn ông chắc  đúng?).Rồi...sao bên này  cứ đầy ông say , rúc cả vào đống tuyết nằm...hư hỏng quá.... đàn ông bên  tôi không thế....Nào thì sao bên đây hay ...chửi thề ? Trong nhà ăn hóng hớt thấy ai cũng  đệm liên mồm thành ra  tôi...rành từ bậy nhanh lắm... Bạn hỏi, vậy lúc ...điên lên thì Chun nói  gì? Thì bảo tôi không thích thế, đừng làm vậy ...đại loại.Còn nhớ bạn trầm trồ.Ô, Chun , vậy thì thật quá là văn hóa!
Ngẫm lại xấu hổ.Ngày ấy tôi thật chả biết chửi thề. Đâu có ...lem lém  dư bây  giờ ! :-)

Bắt đầu những ngày làm việc  khá thú vị... 

Còn nhớ chúng tôi hay say chuyện đến độ tan ca rồi, vợ anh ấy(cùng nhà máy, làm phân xưởng khác tầng hai) cứ lộp cộp gõ guốc tới nơi rồi Kolya mới quýnh lên chào tôi đi về.Gái vùng Belarus thật là đẹp lắm. Gần như cô nào cũng na ná.Da trắng mịn như mỡ đông ,dong dỏng đẹp vô cùng...
Cô ấy giống....Đức Mẹ! Tôi  xuýt xoa bảo với Kolya như vậy. Cô ấy thường chào tôi rất tươi tắn, song ..quay sang chồng thì chuyển giọng thật nghiêm nghị.Sao? anh còn  chưa muốn về sao ?....Ngày ấy quá trẻ , quá vô tư.Có lẽ...tôi đã thật  vô ý  khi không biết giục bạn tôi về sớm cứ mải tám tám , vẫn cái bệnh từ  thời đi học .Công việc của tôi còn là phải ở lại lau chùi cái máy to đùng đoàng cho sạch sẽ rồi mới ...biến được.Thường phải chậm hơn  cả tiếng  .

Còn nhớ dạo mới sang nhoằng cái lên thành  47 cân.Khi sang tôi còm nhom có  41 cân thôi.Tôi hí hửng lắm, cứ nhảy lên nhảy xuống cái cân trong xưởng , í ới gọi, nầy, Kolya, nhìn này, tôi nặng dững ...47 kí rồi ! Còn nhớ ..thằng cha tủm tỉm.Hì  , vầy là ..CHUN   ..cao to  bằng đứa ..bé Nga mười tuổi  rồi đó!Ức!

Phân xưởng tôi làm việc là nơi chế bông giai đoạn thô sơ nhất.Xưởng rộng bát ngát (như những cái nhà chứa...máy bay trong phim Mĩ vậy ) kê hai cái cỗ  máy to như hai xe tăng, hay còn kềnh cộ  hơn.Còn lại chứa cao tận nóc trần toàn những kiện ....gì gì chả biết tả.Bạn tôi cho xe xúc những kiện bông bụi bẩn ấy xuống, mở tung ra, cho tôi và một người cùng ca ...thả vào cái máy chó chết kêu điếc tai được luôn,bụi mù mịt  ...Đơn giản , nản không tả nổi cái thứ việc ấy lại được giao cho người trẻ.Chỉ hai người ngồi thù lù trước hai ...đống sắt gỉ...
Mà  tiếng là đi làm ...dệt thảm bên Liên Xô cơ ý!
Cũng may  tình hữu nghị của tôi và Kolya khá thắm thiết, hễ rảnh là ...buôn , nên tôi chịu đựng được cái  công việc quá nhàm chán tẻ nhạt ấy .Mỗi tội cứ là phải hét inh oang !

Rồi một lần ca đêm.Xong xuôi công việc thường là tầm 4 5 giờ sáng.Tôi tắt máy, lục cục lau .Đang đứng trên cao chợt thấy một thằng Nga ngố nát rượu  , mặt đỏ văng tay cầm mấy tờ bạc, cứ vẫy vẫy lè nhè , cô gái, xuống đây , xuống tao cho tiền này!
Hôm đó người làm cùng ca với tôi ốm nghỉ.Một mình xưởng rộng thênh thang.Đêm vắng lặng .Kolya chắc đã kiếm xó nào ngả lưng...Ôi chao...Tôi...run cầm cập, khóc, lắp bắp.Xin anh, đi đi , đi đi , tôi không cần tiền.Làm ơn, làm ơn đi...để tôi yên...
Thằng đó cứ đứng dựa tường, ngoắc tay , chờ tôi, miệng lảm nhảm, xuống ..xuống với anh , em yêu....Không có ai ở đây, không có ai ở đây cả.Xuống đây ngay, đừng sợ..........
Khủng khiếp quá.Tôi nghĩ nó sắp ...trèo lên lôi mình xuống rồi...Tôi sợ hãi gào thét Ôi trời ơi, Kolya , cứu tôi với!!!Cứu............Tuyệt vọng nghĩ chẳng có ai giờ này.Nhà máy  rộng lớn lắm, rất rất thưa người .

May cho tôi quá .Kolya ở đâu  nghe thấy chạy đến ....
Đưa thằng tây say đi rồi quay lại , vẫn thấy tôi... mếu máo  trên nóc máy .Anh ấy đỡ tôi xuống.Thụp chân không đứng nổi, ngồi phệt , tôi ...run bắn người...khóc mãi....Bạn  dỗ dành, hứa từ nay sẽ luôn để mắt bảo vệ .Đừng có sợ .Sẽ không có thế nữa đâu...Chun! 

Hồi ấy ở đoàn tôi còn có một bạn đi làm ca đêm về bị ba thằng say bịt mồm lôi vào bụi rậm ,may có hai bà tây cũng  tan ca đi sau gọi cảnh sát kịp, không thì...rồi đời......
.......
Hôm rồi bỗng dưng  nhớ lại  lần đầu tiên kể cho xã nghe chuyện ấy...
Thấy mình sao mà may.Sao  cứ có những người tình cờ  đi ngang đời ta mà ấn tượng đẹp mãi chẳng thôi phai!
...........................

 Sau đó lâu lâu.Tôi...nắm một nắm tuyết to.Gọi Kolya ! Lại đây. Rồi...giả đò  e thẹn, mắt chớp chớp nháy nháy ...Tôi ..thì thầm rất  tình củm.Kolya ! tôi yêu...tôi yêu...
Đ ọc thấy  trong mắt  bạn  nhìn sâu rất tha thiết lẫn bối rối   đang  nói, đừng , đừng.Chúng ta  là bạn tốt mà.Tôi... có vợ rồi , Chun !
Bất ngờ , tôi chìa nắm tuyết ra , reo to . Tuyết.Tôi yêu tuyết ! Tôi yêu mùa đông nước Nga!!!
Chuyển ánh mắt hãi hùng( tưởng..gái nó theo ) sang  ngỡ ngàng rồi ...tươi vui rộn ràng...Hai đứa cười lăn bò.Kỉ niệm nhớ mãi chả quên.
......
Gần đây  tôi với xã tìm được kênh phim Vietsub , coi những CỨU  SỐNG HAY TIÊU DIỆT, rồi PHÂN ĐỘI CCCP,XẠ THỦ VOROSHILOV...toàn phim Nga...có phim địa danh quay chính là nơi  tôi làm việc...Kỉ niệm cũ hiện  về, tươi mới!

Rồi thế quái nào từ lâu trong nhà lăn lóc quyển BỐ GIÀ TRONG ĐIỆN KREMLI...Sách  viết về chính trị chẳng biết ở đâu ra , dòm qua đã  nhức đầu, tôi chả đọc. Hôm nọ  buồn buồn giở ra coi, thấy...bàng hoàng    từ trang 187 đến  198 với tiêu đề  CÁI CHẾT CỦA MỘT DÂN TỘC, toàn chuyện  thương đau hỗn loạn  kinh khủng ở nước Nga từ sau  năm 91 , 92  khi tôi đã dời  đi ...

Chợt rất nhớ bạn tôi.Kolya ! Bây giờ bạn thế nào ?!




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét