Thứ Năm, 8 tháng 3, 2012

ĐỪNG VỘI XÉT ĐOÁN ( Xin bên nhà bác Honhu)

ĐỪNG VỘI XÉT ĐOÁN

"Một người bạn của tôi trên chuyến trở về Nam Phi sau một thời gian sống ở Âu Châu, đã phải chờ khá lâu ở phi trường Heathrow của London. Sau khi mua một ly cà phê và một gói bánh quy, cô kéo lê hành lý lỉnh kỉnh tới một cái bàn trống để đọc báo và ăn bánh trong khi chờ máy bay.

Khi đang đọc tờ báo buổi sáng, cô nhận ra có người làm gì đó sột soạt ở bàn mình. Liếc nhìn qua tờ báo, cô sửng sốt thấy một anh chàng ăn mặc lịch sự đang với tay lấy bánh của cô, bỏ vào miệng. Không muốn làm ầm ĩ, cô chỉ nghiêng mình để lấy một cái cho mình.
Một phút sau, cô lại nghe tiếng sột soạt. Anh chàng kia lại lấy thêm bánh để ăn.

Cho đến lúc cả hai đã ăn đến cái bánh cuối cùng trong gói, cô đã tức giận hết cỡ nhưng vẫn không nói được câu nào. Rồi chàng trai bỗng bẻ cái bánh làm hai, đẩy một nửa về phía cô và ăn nửa còn lại, rồi bỏ đi.

Lát sau, khi loa phóng thanh gọi tên cô, và yêu cầu cô xuất trình vé, cô vẫn còn bừng bừng cơn giận. Tuy nhiên, các bạn hãy thử tưởng tượng sự xấu hổ của cô khi cô mở túi xách ra và khám phá ra rằng gói bánh của mình vẫn còn nằm nguyên trong đó. Thì ra từ nãy tới giờ cô đã ăn bánh của người ta. Chàng kia đã chia sẻ với cô đến miếng bánh cuối cùng. Thật là một con người tốt bụng"

(Reader's Digest)

Suy nghĩ: Câu chuyện cho thấy cái nhìn của chúng ta về người khác không luôn luôn chính xác, thậm chí nhiều khi còn nhầm lẫn nữa. Vì thế đừng vội xét đoán, kết án. Và cũng phải sẵn sàng thay đổi cái nhìn của mình khi chúng không còn đúng với sự thật nữa. Quan trọng hơn nữa, nếu chúng ta muốn có những thay đổi lớn trong cuộc đời mình thì trước hết phải thay đổi cách nhìn về người khác. Hãy đeo cặp kính khác rồi mọi sự sẽ thay đổi theo ta.
ĐỪNG XÉT ĐOÁN

Vừa nhận được điện thoại, nam bác sĩ vội vã tới bệnh viện. Ông khoác vội trang phục phẫu thuật và tiến ngay tới phòng mổ. Lúc đó, người cha của cậu bé sắp sửa phẫu thuật đang ngồi đợi tại cửa phòng. Vừa nhìn thấy bóng bác sĩ, người cha nói ngay : “Tại sao giờ này ông mới đến?

Ông không hay biết con trai tôi rất nguy kịch sao? Thực lòng ông có trách nhiệm nghề nghiệp không vậy?”

Bác sĩ điềm tĩnh trả lời : “Thật xin lỗi, lúc này không phải ca tôi trực nên tôi không có mặt tại bệnh viện. Thế nhưng vừa nhận được điện báo tôi đến ngay đây… Và lúc này tôi muốn tịnh tâm một chút để chuẩn bị phẫu thuật”.

Người cha giận dữ : “Tịnh tâm à?! Giả như con của ông đang nằm trong phòng cấp cứu thì ông có tịnh tâm được không? Nếu như con trai ông sắp chết, ông sẽ làm gì?”

Vị bác sĩ lại mỉm cười trả lời : “Tôi sẽ nói điều mà ông Gióp đã nói trong Kinh Thánh: ‘Thân trần truồng sinh từ bụi đất, tôi sẽ trở về bụi đất thân trần truồng. Chúa đã sinh ra, Chúa lại lấy đi, xin chúc tụng Chúa’. Những bác sĩ không có khả năng giữ lại mạng sống. Ông hãy đi và cầu nguyện cho con trai ông. Chúng ta sẽ nỗ lực hết mình và cậy trông vào ân sủng Thiên Chúa”.

“Khuyên lơn người khác khi mà bản thân mình chẳng dính dáng gì xem ra quá dễ dàng”. Người cha phàn nàn.
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại. Vị bác sĩ miệt mài vài giờ liền trong phòng mổ. Và ông rời khỏi phòng phẫu thuật trong niềm hạnh phúc: “Cảm tạ Chúa. Con trai ông đã được cứu. Nếu muốn biết thêm chi tiết, hãy hỏi cô ý tá vừa giúp tôi”. Không chờ câu trả lời của người cha, vị bác sĩ tiến thẳng và rời khỏi bệnh viện.

Ngay khi nhìn thấy dáng dấp cô y tá xuất hiện, người cha nói ngay :

“Loại người gì mà lại cao ngạo đến như thế kia chứ! Thậm chí ông ta không thèm dành vài giây trả lời cho tôi biết hiện trạng con trai tôi”.

Cô y tá cúi xuống, tuôn trào nước mắt, trong xúc động, cô chậm rãi trả lời: “Con trai duy nhất của bác ấy mới qua đời hôm qua do một tai nạn. Hôm nay bác ấy đang lo tang sự cho cậu. Thế nhưng vừa nhận được điện báo bác ấy tới ngay để cứu con trai ông. Bây giờ thì bác ấy trở về tiếp tục lo hậu sự cho đứa con yêu quý của mình”.

16 nhận xét:

  1. Đúng thế! Tiếc rằng ta chỉ học được điều này sau khi đã từng cho mình quyền phán xét nhiều người. Điều tệ hại hơn nữa là không chỉ phán xét mà còn kết án. Xã hội này thì lại cho một số người cả quyền phán xét lẫn kết án công khai! Thế nên ngày càng loạn.

    Trả lờiXóa
  2. "Tiếc rằng ta chỉ học được điều này sau khi đã từng cho mình quyền phán xét nhiều người. "
    Học thì có mà ối ra, dưng em toàn ...quên luôn thôi hà :D

    Trả lờiXóa
  3. Câu chuyện thứ nhất làm ta bật cười và nghĩ chắc trong đời mình cũng từng kết tội người khác lầm lẫn như vậy.
    Câu chuyện thứ 2 làm ta xúc động trào nước mắt!

    Trả lờiXóa
  4. chị nói đúng ghê , em cũng nghĩ vậy :)

    Trả lờiXóa
  5. Cái mà ta hay mắc phải là nhìn thấy thật nhanh khuyết điểm của người khác, còn cái tốt bên trong thì ở tận đẩu tận đâu. Hãy mở lòng, chỉ có 3 chử đơn giản nhưng không dễ chút nào :D

    Trả lờiXóa
  6. "Hãy mở lòng"
    Mở lòng cũng được thôi , dưng ...tê tái bầm dập nhiều đó anh :(

    Trả lờiXóa
  7. uh, đừng vội phán xét, tớ cứ ngẫm từ chính cuộc sống tớ ấy, đôi khi vội vàng phán xét hóa ra mình nhầm. Mà mình cũng đầy cái phải phán xét chính mình ấy chứ nhỉ

    Trả lờiXóa
  8. " Mà mình cũng đầy cái phải phán xét chính mình ấy chứ nhỉ"
    Đúng thế , rảnh là tui lục lọi ..chính tui thường luôn..Eo, chán mình lắm ấy :(

    Trả lờiXóa
  9. ấy ấy, cứ lục lọi mãi chuyện cũ hóa ra không hay đâu, chỉ phán xét một lần rồi tha thứ cho mình chứ. Lem cũng đầy cái đáng yêu ra phết ấy. Sao bỗng dưng Mul ko rply được hè

    Trả lờiXóa
  10. "đôi khi vội vàng phán xét hóa ra mình nhầm. "
    Tui chúa hay nhầm kiểu phán... đệp thành ...hem đệp , còn ngược lại thì...ít lém :)

    Trả lờiXóa
  11. "Lem cũng đầy cái đáng yêu ra phết ấy. Sao bỗng dưng Mul ko rply được hè"
    Hai hôm nay toàn bị thế đấy.Cái đáng iu cũng có ...hihi...nói thiệt ...dưng...vô số tội ...chửa dám xưng mà thui :))

    Trả lờiXóa
  12. xưng làm giề, cứ cái đẹp mà quất, lâu cái mình bắt chuwocs đẹp à

    Trả lờiXóa
  13. Cái mà mình gọi là phán xét chính mình ấy là Song tự tri đấy!

    Trả lờiXóa
  14. cam on ban rat nhieu cho minh copy nhe'! hay lam!

    Trả lờiXóa
  15. Tự liên hệ để mà tĩnh tâm hơn khi đánh giá sự việc.

    Trả lờiXóa