Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013

HOA TRẮNG MONG MANH

Cháu yêu!
Sáng sớm cô ngó vườn.Sững sờ thấy ..thấy một bông hoa bướm trắng ,mỏng mảnh mong manh chen giữa đám cỏ dại.Năm ngoái cô trồng mấy bụi ấy.Cô thích hoa ấy lắm.Rồi qua mùa đông cô nghĩ chúng chết sạch rồi.Cô..cuốc xới sạch sẽ tính trồng cây mới...Rồi...rồi ...vườn bỏ hoang phế.
Hôm nay ngó thấy bông hoa ấy.Cô...thót tim nghĩ đó chính là cháu.Phải , đó chính là cháu, về thăm cô , phải không?
Lúc trước mẹ cháu phát hiện con châu chấu rất to bên nhà.Mẹ bảo mấy chục năm rồi, mẹ chưa từng thấy châu chấu trong nhà thế bao giờ.Cô..cũng lại tin đó chính là cháu về.
Cô đã ...theo tìm con châu chấu ấy, thấy...thấy nó một mình trèo tít lên ngọn tre của bố trồng.Cô..với tay qua then gác nhỏ, thầm thì , phải cháu thì...hãy đến với cô......Nhưng...chắc cháu chẳng muốn nghe, cháu cứ ...ở đó ...rất lâu....
Giờ lại không tháy nữa.Cô vẫn có ý chờ.Cô..nhớ cháu!!!
Ôi hoa trắng , hoa trắng thật nhiều.Người đồ đen cũng thật nhiều.Cả những người không quen gia đình ta , họ cũng đến ...chia tay với cháu....
Cả đời cô chả mấy lần đi đám tang.Lần đầu là  bà ngoại, năm  ấy cô mới 12 thì phải.Lớn sang bên đây thì một lần viếng một người quen sơ...Và ...cháu.
Cô...mất trí hay sao.Cô cứ muốn đến lại nhà tang lễ từ giờ đã như trở thành thân thương  ấy.Muốn...đứng nhớ lại hình ảnh cháu nằm đấy..
Bố ...để cháu ở đâu??????????Cô muốn được ...thăm cháu ...
Hôm trước vô tình xem phải bộ phim viễn tưởng .Có cảnh người lính Mĩ chết trận ở VN được đưa về trong quan tài đá lạnh để rồi thành người máy bắn giết không gớm tay...Cô...choáng váng nghĩ đến cháu.
Vì hôm ấy quá đông người viếng, lễ tang kéo dài....cô ...nhớ cháu đã ...đổ mồ hôi trên trán, trên má....ÔI!!!!
Cô....cô không thể không viết ra ...cô sẽ phát điên nếu cô ôm chúng một mình....
Cô...phải làm sao đây ?  Có phải cô thật cần đi bác sĩ ?Cháu...ở đâu về giúp cô .Cháu yêu!!!!!

1 nhận xét: