Thứ Hai, 14 tháng 4, 2014

NO VỚI NẮNG:D

Lo lắng mà giải quyết được thì chả cần lo lắng.Lo lắng không giải quyết được thì ..việc đếch gì phãi lo lắng ! :-)

Hồi cuối năm ngoái  Mụ phát hiện ra cái mụn ruồi  chã hiểu sao có vài tháng   nó nhớn tướng lên nhanh trông thấy, đen sì sì rất khả nghi.Mụ hối hả đi khám.Chị bác sĩ lúc nào cũng ủ rũ dư  bị ...chồng bỏ , lại đứng ngó ngó qua cả cái bàn.Rồi ngồi cái thụp, gõ nhoay nhoáy mấy chữ  cử Mụ đi cắt bỏ.(năm trước Mụ đã nhờ chị kiểm tra cũng cái nốt nầy rồi)
Mụ lo lo ngại ngại  hò giai con đưa đến  ông bs khác.Ông này  xem xét kĩ lưỡng,  rọi kính lúp hẵn hoi.Cũng bảo nên ..cắt bỏ.Con trai cào mặt ăn vạ ,  rằng bố tôi trước đã mang chứng này .Giờ muốn cẩn thận hơn với mẹ tôi.Ông ..có thể cho đi xét nghiệm cẩn thận  được không???
Ông ấy dễ dãi ô cây liền , viết giấy gửi đi .
Về nhà , mụ lần lữa(nghĩ phải đối mặt thấy ..ngại  ) tới hai tuần  sau nghĩ đằng nào cũng phải một lần... mới đủng đỉnh vác giấy đi.
Đến chỗ ông bs mới, thấy ông ấy bảo, dòm màu nó ...xấu thật .Bỏ đi  là tốt nhất!
Về đến  nhà con trai hỏi họ  có  nói gửi đi  xét nghiệm không, mẹ ớ người.Ờ, chã biết, chã nhớ.
Con lại hỏi, thế mẹ mang giấy nào? của bà hay của ông bs? Lúc ấy ớ người khi ...tìm thấy tờ đơn của ông kia vẫn ở trong tủ.Ra Mụ dùng tờ của bà bs kia...
Huhu...giờ cắt cái tọt vứt thùng rác rồi...làm sao xin xỏ kiến cáo  xét nghiệm gì được nữa ????
Con trách bố không chỉ  rõ  cho mẹ, mẹ tự trách mình ẩu tả chả  làm gì ra hồn ...
Rồi, chẹp miệng.Thôi.Kệ cha đi! Nếu có sao thật  thì...kiểu gì chả ... chả mọc thêm chỗ khác...Lo cũng chã được!!!
Thế rồi sau  hơn hai tuần  đến cắt  chỉ .Mụ hạnh phúc quá chừng khi nghe y tá nói của chị ok .Không có gì nguy hiểm.Đã xét nghiệm  rồi!
Ra là ông bs ấy thấy nốt ruồi tối màu , ổng nghi nghi tự gửi đi luôn chả cần mình xin  .Xong!
Thử hỏi nếu Mụ cứ lo lắng điên người chừng ấy lâu thì được cái gì nào???
Vậy đó!
Quẳng gánh lo đi vui sống!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét