Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2012

Cứ ngỡ .( rinh bên bạn Sắc không)

M
for everyone

Cứ ngỡ, căn nhà anh đã ở hơn năm chục năm, chẳng ai tranh chấp, hẳn là nhà của gia đình anh rồi. Vậy mà chỉ một tờ quyết định trên trời rơi xuống, căn nhà phải giao lại cho một doanh nghiệp ? Còn cả gia đình dọn lên căn hộ chung cư ! Hóa ra, năm mươi mấy năm chỉ khẳng định độ dài của thời gian chứ không chắc là an cư. Hôm nay là nhà của mình, ngày mai chưa hẳn. Cuộc sống quả thật bấp bênh.

Cứ ngỡ, bài luận cứ với lập luận chặt chẽ, chứng cứ đầy đủ chắc hẳn “ cãi” vụ án này sẽ thành công. Vậy mà, quan tòa chẳng thèm nghe. Tất nhiên, bài luận cứ vứt vào sọt rác và ta nhận thất bại nặng nề. Mới hay, thành công và thất bại chẳng thể tính trước được. Thôi thì, mưu sự tại ta, thành sự tại quan tòa. Nghĩ thế để không buồn.

Cứ ngỡ, với quyền lực về tài chính, quan hệ xã hội rộng, bạn bè là quan chức cấp cao, ít ai bì kịp, một lời phát ra cả chục tờ báo đăng lại. Nghe tên, nhiều người trong giới phải kiêng nể. Ai chả nói, sự nghiệp của ông sẽ càng ngày càng phất. Vậy mà, giờ trước ông còn hùng hổ phát biểu chỉ đạo hội nghị, giờ sau lại bị bắt vì nghi có hành vi gian lận trong lĩnh vực ông đang thống trị. Hóa ra, cái tự do với vòng lao lý chỉ cách nhau gang tấc, chẳng ai có thể ngờ được. Điều ông mong, bây giờ được về nhà với vợ và con. Chỉ đơn giản vậy thôi nhưng lại ngoài tầm tay ông rồi. Mới hay, uy quyền chỉ là phù du, có đó và cũng mất đó.

  Cứ ngỡ hôm qua thôi, ta được mệnh danh là đại gia, tài sản cỡ vài trăm tỉ, chẳng nợ tiền của ai, cho bạn hữu mượn vài tỉ là chuyện thường. Vậy mà, bỗng chốc trắng tay, ta phải làm thuê cho người khác để kiếm tiền độ nhật, nuôi vợ con. Mới hiểu, thịnh suy chẳng ai ngờ được.

Cứ ngỡ, bạn bè mỗi sáng gặp nhau, bên ly cà phê tán gẫu. Chia tay rồi mai gặp lại. Vậy mà chiều nghe điện thoại, bạn vừa qua đời do tai nạn giao thông!  Sửng sốt, ngỡ ngàng. Mới hay, bình an và tai họa chẳng thề nào nói trước được. Sinh tử sao thật mong manh.

Cứ ngỡ, hai vợ chồng sống với nhau gần bốn chục năm, con cái đều trưởng thành. Đi đâu ông bà cũng tay trong tay. Tóc bạc rồi vẫn gọi nhau là anh, em. Hàng xóm tấm tắc khen họ thật hạnh phúc, Bất ngờ, ông bà ra tòa ly hôn. Chẳng ai hiểu nổi. Hóa ra thời gian dài chung sống bên nhau cho dù tóc đã bạc vẫn không hẳn là chắc chẳn. Mới thấy, hạnh phúc mong manh quá.     

Cứ ngỡ, anh học cao hiểu rộng, biết nhiều, bằng cấp mấy cái, là thần tượng của chị. Chị nhận anh làm chồng vì nghĩ anh sẽ là người chồng mẫu mực, hết lòng thương yêu vợ con. Sau bao năm chung sống, anh “phù phép” biến căn nhà mà vợ chồng đang ở chuyển sang  tên người khác. Để rồi khi ly hôn, vợ anh tay trắng. Cô thở dài vì sự nhẹ dạ cả tin của mình. Hóa ra, bằng cấp cao thì thủ đoạn càng tinh vi, lừa cả người cùng chung chăn gối với mình.

Cứ ngỡ làm việc kiếm thật nhiều tiền, tạo ra nhiều của cải để cho con cháu hưởng. Vậy mà chúng là loại phá gia chi tử. Hóa ra, không phải cứ có tiền nhiều ắt con cái sẽ ngoan. Chúng không có phước cũng không thể hưởng được. Người ta nói, để phước đức cho con cháu là tốt nhất. Hữu phúc đức vị lai mà.

Cuộc đời còn bao nhiêu chuyện mà ta cứ ngỡ hôm nay tốt đẹp ngày mai cũng vậy. Tuy nhiên lại trái ngược hẳn, khiến ta thất vọng. Có người nói, hiện tại là thực, tương lai không hẳn là thực, vì thế nếu ngày mai xảy ra chuyện không như ta ngỡ thì cũng đừng nên phiền não làm gì. Bởi cuộc đời có bao giờ thuận theo mọi ý muốn của ta đâu.

Đúng là vạn pháp vô thường.


6 nhận xét:

  1. Cứ ngỡ em viết ai nhè rinh bên bạn Sắc Không!

    Trả lờiXóa
  2. Dòm cái mặt ruộng nức nẻ là biết"đứa nào"rồi mà!
    :))

    Trả lờiXóa
  3. Biết bao nhiêu là đủ?
    Lấy bao nhiêu cho vừa?
    Luận bao nhiêu cho Sắc?
    Lý bao nhiêu cho Không?
    Đều hư vô...
    Cảm ơn Cô đã ghé thăm. :) Bản thân Sỏi Nhỏ còn chưa hiểu chuyện. Nên chắc còn sai lạc. Và biết sai lạc nhưng vẫn phải theo! Cũng là Ngỡ phải không ạ? :)

    Trả lờiXóa