Chủ Nhật, 18 tháng 11, 2012

BÊN DỐC CUỘC ĐỜI

Mới bốn năm trở lại đây, tôi đã hoàn toàn đổi khác .Trước , cứ cuối năm rộn ràng đèn hoa giăng mắc ..là tôi tháy vui tươi hớn hở như trẻ thơ.Cứ lượn quảng trường ngắm phố đông vui lòng hoan hỉ.Vậy mà rồi, mấy cuối năm này...tôi...tôi thấy  trĩu nặng những âu lo..hoang mang, thấp thỏm....chả biết tả thế nào.
Trước đó thấy ai than vãn nhớ nhung , sầu viễn xứ này nọ...tôi...còn bật cười lớn.Hây da, đơn giản , lo tiết kiệm đi mà về, rồi..nhớ thì lên meo chát...gì mà than thở mếu máo...
Vậy mà rồi...đến lượt tôi, đã rất  biết thấm thía kiếp tha hương.
Trước tôi luôn nghĩ ở đâu có chồng con ,ở đáy là nhà mình.Nhưng giờ..có những nỗi buồn , chồng con cũng không khỏa lấp, có những chia sẻ...chồng con cũng chả hay.Âm thầm ...một mình...và ...bạn ảo.
Chân không tới đất ,đầu không tới trời...mãi mãi chả thuộc về nơi đây, mà về nhà ư... lại cũng thấy  như ...đất  lạ,phấp phỏng bất an , nôn nao  lắm ...!
Vẫn biết mình đã may mắn hơn nhiều người.Tới giờ vẫn bao người gán nhà gán cửa lo chạy sang đây...để rồi ra bao bi kịch ..Thế nhưng, sự thật là , chúng ta luôn thuộc về nơi mình đã sinh ra, nơi cất giữ những khoảng trời thơ ấu.

2 nhận xét:

  1. Thấy bài của Lem được share cả rồi đấy, hoan hô em và ngừ giúp em cất nhà nhá!

    Trả lờiXóa
  2. HUHU,BÀI NI EM CHỈ MUỐN ĐỂ CHO BẠN MÌNH THÔI, SAO NÓ GIUƠNG CẢ LÊN ĐÂY.EM PHẢI SỬA Ở ĐÂU ,HUYNH UI?

    Trả lờiXóa