Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2013

NHỚ THƯƠNG BAO GIỜ NGUÔI

Chủ nhật phố vắng  chuông  chiều đổ êm đềm.Nắng vẫn vàng chim chóc lích chích chuyền cành...Cảnh vật vẫn  bình yên như mọi ngày, mà cháu đã mãi mãi xa .Cô khóc.
Vào công viên quen thuộc, qua bãi cỏ xanh , xanh đến  nhức mắt , cô lại thấy...thấy cháu đang chơi ném đĩa với chúng bạn....Ôi!!!
Thẫn thờ đứng ngó suối lặng lờ...cô quên cả thời gian trôi...tâm trí cứ một mực nhớ về cháu yêu chẳng thể gạt đi.
Cô...lại trào nước mắt.
Cháu yêu!!!
Cô sẽ ghi nhớ cảnh tượng ấy đến cuối đời.
Bước xuống xe, nhìn thấy ...thấy... đen kịt là người ..cô..tưởng như mình không thể bước .Và cô ..thì thào  ...đừng để mẹ cháu ra đây..mẹ cháu sẽ không thể chịu nổi ....Chú và bác dìu cô cắm  mặt bước đi như mộng du  tới chỗ cháu nằm.Cô cứ tự nhắc với mình , phải kiên cường, phải kiên cường vì cháu yêu.
Ngó cháu nằm đó im lìm,cô .. nhũn người không đứng vững.
Cầm tay cháu yêu ...hai bàn tay lạnh ngắt ... Cô đau đớn muốn ngất đi.
Xoa lên mái đầu  xanh tuổi trẻ,cô...cô lại có cảm giác muốn được lăn ra giãy dụa gào thét .Cô những muốn được ôm lấy cháu thật lâu, được hôn lên má cháu yêu, lay gọi cháu phải dậy .....
Nhưng thật là cháu đã giúp cô,phải vậy không cháu yêu?! Và cô ch.... đứng lặng  nước mắt tuôn.......!
.............

Cháu yêu!!!
Cô nhớ lại kỉ niệm năm xưa, hồi cháu còn khá nhỏ.Thấy bà ngoại mặc cả tiền xích lô, cháu   đã biết  gạt đi, nói với mẹ là mình to nặng như thế này bác ấy phải chở rồi, sao còn đòi rẻ nữa...Ôi cháu tôi!
Lại nhớ hôm cô nhờ em dịch với cô giáo cháu, rằng mẹ rất cảm ơn  các cô vì các cô đã hướng dẫn cho học trò những việc thiện nguyện , chia sẻ với  trẻ mồ côi, thăm người già viện dưỡng lão....Mẹ  rất cảm động và thấy rất may mắn khi con cháu mình có được những người thày cô như vậy.Mẹ tin các cháu không thành công cũng thành nhân .Và cháu biết không, cô giáo  đáp  luôn ,rằng chính cháu cũng là một người rất tích cực khởi xướng những việc ấy.Thay vì những buổi vui chơi thì cháu cô đã luôn muốn rủ các bạn tới những nơi ấy...Cô còn kể một kỉ niệm nhỏ vui vui.Ấy là ngoài giờ làm rát mệt ở trang trại chỗ cô, cháu còn bớt thời gian đi lang thang thăm hỏi người dân làng ấy...Cháu đã cố gắng dậy thật sớm  để tranh thủ  cắt cỏ giúp bà cụ già độc thân ...Cô...hãnh diện xiết bao.
Cô lại nhớ cả ý nghĩ  khá ngộ nghĩnh kì lạ  của cháu, rằng khi nào lấy vợ cũng sẽ chẳng cần con cái làm gì, cứ đi nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi giúp đời là tốt hơn...
Và cô nhớ bạn cháu kể, hôm thứ sáu cuối cùng, cháu còn rủ các bạn đi dọn dẹp nơi ở của đám  trẻ côi cút  nữa....Ôi cháu yêu!
Cô tự hào vì cô có cháu.Cô cht thấy như có chút vui,như là được an ủi  vì ..hình như cô  cũng giống cháu..dù chẳng tốt được nhiều đến thế.Và cô đùa với cả  nhà mình  gọi cháu là .. bác trưởng thôn,việc nhà thì nhác việc chú bác thì siêng .Ừm, cháu yêu...Sao mà mình giống nhau nhiều thứ tới giờ cô mới hiểu.Qúa nhạy cảm, quá yếu đuối...Cô...cô lại ước ....ưóc gì được quay lại thời gian ....để cô hiểu cháu hơn...Chắc chắn sẽ chẳng có ngày hôm nay....Ôi!!!!
Cô có lỗi với cháu thật nhiều.Cô muốn nói với cháu thật nhiều....Nhưng...đã quá muộn rồi ...!
Cô thương cháu!Cháu yêu!!!
Bình an nơi xa ấy cháu yêu.Với cô, cháu là một thiên thần!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét