Nhớ những trung thu năm xưa thật vui.Mình được bố mẹ cho đi , lớn chút thì với chị gái, lượn chợ hàng Mã rộn ràng , ngắm ngó đồ chơi ...mỏi mắt sướng không tả nổi.Con nhà nghèo, trung thu với mình không đèn kéo không thỏ không lẵng vịt mà là những con tò he bằng bột rẻ tiền xinh xắn.Hình như ...hình như vì thế mà đến giờ bạc tóc vẫn mê mải những món đồ chơi bé tị xinh xinh trong quả trứng Kinder .( toàn chôm của lũ trẻ , cất riêng một túi trong tủ, lâu lâu bỏ ra ngó chơi :D).Đến bây giờ mình vẫn háo hức trước những thú bông , búp bê của con gái...Khéo mà hâm .Nói ra xấu hổ!
Nhớ lần ấy chia xong phần bánh .Đâu như tiêu chuẩn mỗi gìa đình được một bánh nướng một bánh dẻo.Mấy chị em hí hửng nhận phần rồi lỉnh ra góc nhà ngồi gặm nhấm thích thú.Mình nhớ bố buột miệng than, rõ khổ các con tôi, có miếng bánh bé xíu mà tí tởn! Chỉ thế thôi, mình....đã ....lén ra góc bếp tối đứng khóc vụng một mình.Thương thân ? chả nhớ .
Giờ nhớ lại thấy thương bố mẹ .Nuôi con mà nhìn chúng thèm khát miếng ăn miếng uống khác gì cứa tim .Nhưng...gẫm ra thì các cụ vẫn còn hạnh phúc hơn ối ông bố bà mẹ nghèo thời nay.Bởi như mình đã từng nói, thời bao cấp nhà nhà khổ, người người thiếu thốn như nhau.Đâu có như bây giờ, bên chuyện người mẹ khốn khổ tự sát để con được đi học lại có những ... váy hai tỉ giường ba bốn tỉ...Xa hoa đến tàn nhẫn !
Chiều nay bạn mới sang phép đến chơi kể chuyện bên nước.Bạn than...mỗi lần về lại một lần thấy....!
Chuyện gì cũng nghe ...lòng trĩu nặng.Âu lo!!!
Có lẽ muôn đời cuộc đời vẫn thế đó Lem à.
Trả lờiXóa