Thứ Hai, 2 tháng 9, 2013

LÀM MẸ THẬT KHÓ !

Hôm nay ngày khai trường.Bố mẹ cháu ..suốt đêm qua không ngủ .
Em nhập học chính trường của cháu.Và...lọc cọc chân bó bột y như cháu, phải mượn chìa khóa thang máy như cháu......
Nhìn những học sinh cũ của trường đến nhận phần thưởng như cháu mấy năm trước....Mẹ cháu chịu không nổi.Bố phải chở về trước.
Trường cũ cảnh xưa  mà người ... đã về nơi  đâu !?
Lúc cô phôn cho mẹ,mẹ khóc quá chừng....Cô...không biết làm sao.Cô... lặng nghe...rồi lại như con vẹt, cô nhắc mẹ cần phải có tâm linh,phải..lắng nghe OM MANI ...như là cô...để vượt qua...Mẹ cháu tự tắt máy  vì ...biết cô cũng chênh chao  lắm rồi.Nhưng...cô ..cô phải cố, để giúp  mẹ  nhẹ lòng hơn tí nào chăng...
Cô biết.Bố mẹ cháu còn phải đau đớn lâu lắm...Cả gia đình mình còn phải tiếc nhớ cháu chẳng thể nguôi.Cháu biết không?!
Cô lại lẩn thẩn  một mình, như mọi lần,rằng  sao cháu giỏi giang thông minh thế, sao cháu biết  thương người như thế., sao cháu  giao du rộng rãi được nhiều người quí mến đến  thế...Mà rồi....
Cô nào để ý gì đâu.Hôm nay Em bỗng tủi thân bật khóc.Ừ, cô  bất ngờ quá.Cũng giống như hôm  100 ngày của cháu, chú bỗng ...khóc tự nhiên trước mặt cả nhà...Cháu ra đi làm nhà ta đảo lộn hết cả.Cháu yêu!
Khi ấy cô đang mải lau dọn, em cũng làm gì đó quanh bếp.Đầu tiên em nói, mẹ đừng kể với các bác là con lười học nữa...con nói với mẹ bao lần rồi....Ừ,thì ...thì con lười thật mẹ mới nói chứ.Vâng ,nhưng mẹ đừng có ví con với anh nữa , được không?  Ờ, thì thôi.Thì thật là ..anh giỏi quá mà con thì...nên ...mẹ lấy anh làm gương thôi mà....THở dài.
Vâng, nhưng mẹ vừa kể anh giỏi , anh tài , anh tốt sao anh phải ...đi sớm ...Vậy có phải ý mẹ mắng con ......dốt mà sao ...sống lâu phải vậy không ? ....
Đang mải nghĩ lung , câu được câu mất .Nào ngờ nhìn sang em thấy ...thấy em nước mắt tràn trề...
Cô...cuống quít xin lỗi em.Rằng mẹ không nghĩ quan trọng thế, rằng mẹ chỉ kể với người nhà thôi mà, mà mẹ thật muốn con phải chăm chỉ như anh...Mẹ không có ý gì.....
Kể ra dài dòng.Sự thật là cô phải xin lỗi em.Cô ..nắm hai vai em, bảo rằng.Mẹ xin lỗi vì mẹ đã vô tình không để ý cảm xúc của con.Nhưng ...mẹ cũng muốn từ nay , có gì không thích con phải bảo thẳng mẹ...đừng ôm trong lòng đau khổ như thế.Nhé !Con cũng nên thông cảm cho mẹ.Anh ra đi đột ngột, mẹ...nhiều lúc như mất trí rồi con ơi!......
Ôi chao là mệt mỏi.Mà con biết đấy, mẹ cứ phải gồng lên để còn an ủi  bác như thế....nên....
Làm mẹ khó lắm con ơi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét