Bữa trước tạt nhà bạn mình ngắm hình trăng rằm.Thấy...cảm giác cô đơn cùng tận lại ập về... Chẳng nói lời nào.Tắt máy tính cái bụp.
Hôm rằm ấy xẩm tối mình với xã chạy xe sang làng bên.Đường ngoằn ngoèo tối đen.Trăng vằng vặc treo .Nhớ cháu .Nước mắt tràn xuống má...Xã hỏi em lục gì mãi thế.Lại..quên giấy tờ sao?! Mình ...giả lả ,vầng ,tìm lại cho chắc ,đây rồi.( khăn giấy ,xã ốm,cả nhà mình ai cũng như ..ốm dở.Mình.. phải cố vui tươi.)
Rồi lúc vừa bước ra bãi đỗ mênh mông .Đập thẳng vào mặt là lồng lộng trăng tròn .Nhìn thật gần mà tay không với được.....Não nùng!!!Nhớ cháu khủng khiếp ..Phải cháu...cháu ở tận trên ấy không?!Cháu... có đang vui ???
Hai câu thơ hồi đi học thế nào cứ xoáy mãi trong đầu tự hôm ấy.
"Đêm nay rằm yến tiệc sáng trên trời
Khách không ở,lòng em cô độc quá!"
..................
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét