Công viên chiều muộn nắng tàn .Sân thể thao rộn ràng những tốp trẻ gái trai vui đùa.Lặng người dừng sững dõi mắt tìm một dáng hình quen.....!
Nào thì bóng đá ,bóng rổ, bóng chuyền..Góc này chạy bộ, góc kia xôn xao ném đĩa....
Đời tươi đẹp thế, hạnh phúc mong manh thế.Sao.. cứ thấy thiên hạ ham hố chơi ..."ném đá" nhau hoài ???
Hôm kia thấy tin cô gái trẻ giăng than thở buồn mất ông.Rồi thêm cái hình vô tư vui vẻ liền sau .(Tuổi trẻ mà, khóc đấy rồi vui liền đấy.Mình trắng đầu rồi cũng vẫn khóc cười cười khóc ... Quá hiểu! ) Thế thôi mà bị ném tới tấp : " ông mất mà còn tự sướng được sao ?" ,"phô trương, giả tạo "..........
Nhớ năm xưa có người vợ trẻ hát trong đám tang chồng cũng có kẻ ì xèo .Mình xem chỉ thấy ... thương cảm rớt nước mắt!
Rồi như bản phối khí mới lạ của nhạc sĩ Quốc Trung cho bài hát ĐI HỌC .Riêng mình thì thấy rất sang trọng, rất lạ lùng...như đưa ta vào một khung trời cổ tích mộng mơ ...Cảm vô cùng tận! Tua nghe mãi chẳng chán.Ấy vậy mà bị phang là ..."phá nát","xúc phạm người nghe"... Có vị khăng khăng là cứ phải theo...lối cũ mới là hay ! (?), phải là ...giọng trẻ con (hoặc giọng nữ như trẻ con) hát mới được ! ( ? ). Ngồi nghe mấy chị trong ngành văn hóa ấy, mặt mũi căng thẳng cao giọng phê phán mà ...ớn!
Nói vụng chứ mình nghe lối hát của chị ca sĩ lớn tuổi trong clip ấy thì...không dám nói thật cảm xúc của mình đâu ạ! Và mình thích phát biểu của nhiếp ảnh gia Na son rằng, tôi nghe các chị hát thì có hay.Nhưng mà từ nay tôi sẽ... không nghe nữa !:-)
Thích cả lời phát biểu của nhà văn Trần Thị Thường (chị áy có gương mặt và phong thái thật đẹp) ý nói , nghệ thuật đóng băng là nghệ thuật ...không đa dạng! (Nghệ thuật chết ?! )
Thấy lạ.Đâu phải ai trong chúng ta cũng muốn thành những... bản sao ? đi theo những lối mòn nhẵn thin thín ấy ?
Mỗi người một khác.Chúng ta đối mặt với mất mát thử thách theo cách riêng.Mỗi người cảm nhận nghệ thuật với xúc cảm riêng ....Không thông cảm thì đi ngang .Cớ gì phải...la nhau, chụp mũ nhau cho mệt? Có đáng không ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét