Thứ Ba, 25 tháng 6, 2013

HOA NHÀI CẮM BÃI CỨT TRÂU:D

Ngó trời mưa lâm thâm mụ lờ hí hửng rủ chồng ...đi dạo vô cánh rừng  quen thuộc.Thấy con trai  ngạc nhiên, mụ hào hứng tả.Ôi da con không thể tưởng tượng được đâu nhá, là tầm này  năm kia mẹ với bố được nhìn tận mắt  cả đàn ếch mới nở di cư ngang đường để xuống con suối nhỏ .Ôi chao thích vô cùng thích !Mẹ...mẹ còn phải bò rạp  ra đường ngắm chúng nó đấy ....Giai con cười hì hì, mẹ ơi, mẹ thật ...thật ...ngây thơ lắm mẹ ạ!:D
Mụ cụt hứng  : 
Sao , con bảo sao, chả lẽ cảnh ấy  mà còn  không đáng để  thích sao ?!
 Rồi quay sang chồng, mụ tìm đồng minh.Kìa  anh, anh tả  cho con nó biết  hôm  chúng mình ngẩn ngơ đứng  ngó   đàn vịt con lũn cũn  bơi theo mẹ chúng...thích như thế nào đi...
Chồng mụ lại cũng... khúc khích. 
Thôi thôi, chúng mình nào ở đây... đằng ấy  đừng bắt ...tớ  phải ...phải ...nói toạc ra nữa , được không ?!
Cay ! mụ ..im tịt  lầm lì rửa nốt đống bát rếch.Sao thế nhỉ, chả nhẽ những cảnh ấy thật không đáng để  vui ?! Rồi nhớ lại lần xã  (chạy xong cả vòng công viên rồi quay lại )bắt quả tang  mụ vẫn... đần người cười mủm mỉm lé mắt qua hàng  dậu thưa  say mê ngó   đàn mèo hoang  nằm xoài phơi nắng, con ưỡn ẹo nhấm nháp tị  nước trong máng cạn, con tí tởn nghịch nô với bóng nắng dưới gốc táo đỏ trĩu quả ...Ừ, đẹp dư tranh vậy lại cũng không đáng để vui  hay sao?.Hằn học mụ gằn giọng:
Tôi...tôi   rõ thật là ...là ...Hoa Nhài cắm Bãi Cứt Trâu! :-))

1 nhận xét: