Năm 18 tuổi cô lần đầu được làm quen với giai điệu quyến rũ đến ma mị của nhạc Trịnh.Cô chẳng hiểu lời được bao nhiêu, chỉ là ...cảm nhạc mà thôi.Cái gì mà như..trái phá, sao lại con tim mù lòa...Ừm...nghe hoài mà rồi lần nào cũng ..nghĩ lẩn thẩn trong đầu.
Đến khi bước vào yêu...nếm mùi đau khổ,cô ghiền nghe Khánh Ly từ bấy ...Nhưng mấy năm trở lại đây cô đã biết sợ nghe dòng nhạc ấy.Mà bây giờ thì lại càng không.Từ giai điệu tới ca từ chứa chất ưu phiền rũ rượi cứ như... dìm cô chết chìm luôn trong đó...
Cảm ơn trời đã cho cô một con tim đa sầu đa cảm đến phát ...ghét nhưng vẫn luôn kèm một lí trí vững vàng, một linh cảm nhạy bén về con người đến kì lạ .Cô...đã sớm biết dứt áo ra đi để rồi gặp được chú bây giờ...Cái cô có chính là cái cô đã chọn.Đúng là như vậy đó cháu.
Đã từ lâu cô ước mình có khả năng viết lách.Thậm chí ước...ước là...là người nổi tiếng.(dù theo cô nghĩ , người nổi tiếng chả sướng gì đâu,đến như vợ... đại gia cũng chả chắc sướng,thật vậy !).Là cô ước thế để những mơ mình có thể chia sẻ , có thể với tới thật nhiều những ...những tim yêu mù lòa .....hòng tránh cho các cháu những vết xe đổ trên đường đời ...Là cô cứ hay nghĩ vẩn vơ xa xôi thế, nào ai biết ai ngờ ...
Qủa thật , cô quan sát biết bao câu chuyện, bao cảnh đời...nhưng rồi...cô...không biết bắt đầu từ đâu ...Thật tiếc !Cô cứ nghĩ cuộc đời mỗi con người ta với những thăng trầm va đập đều giống như cả một thiên tiểu thuyết , rất bổ ích cho người sau.Ví như cuốn tự truyện của nghệ sĩ Lê Vân đã cho cô rất nhiều.. .Ồ, bực bội làm sao khi không diễn nổi suy nghĩ của chính mình...Cô..kém cỏi quá cháu ạ.Trên mul cô từng biết một bạn trẻ rất giỏi giang đã ra tự truyện và những đầu sách hữu ích cho cả người trẻ lẫn các bậc mẹ cha.Hơn khi nào hết cô tháy rõ , làm bố mẹ cũng rất cần học để hiểu và yêu thương con mình đúng cách .Cảm phục bạn ấy ghê !
...
Ngày ngày cứ đập vào mắt bao thảm kịch yêu đương mù quáng của người trẻ.Các cháu có biết...có biết... người ở lại phải đau đớn đến thế nào không?!
Cô...muốn nói với cháu thật nhiều.Cô... vẫn cứ trò chuyện với cháu luôn luôn.Sắp 100 ngày của cháu rồi mà nỗi đau vẫn như vừa hôm qua.Cháu...đã không được đón sinh nhật tròn tuổi 21 vào thứ hai này ...Cháu có biết bố mẹ cháu và em chịu đớn đau đảo lộn cuộc sống như thế nào ?Ôi đầu xanh tuổi trẻ!!!
Cháu yêu!Cô...không trách cháu đâu.Cô...tiếc nhớ cháu khôn nguôi!!!
Bao lần cô ước cô đã ..chia sẻ với cháu như cô đã gần gũi với em .Cô đã không đủ gần để kịp dẫn dụ cháu hiểu về tình yêu không chiếm hữu.Bao lần cô tưởng tượng cô đã nói để cháu hiểu mà can đảm đối mặt , rằng , cô đơn là một phần tất yếu của cuộc sống....Gía cô làm được điều đó thì...biết đâu cô đã...đã..cứu được cháu rồi ...
Nhiều lần cô nghĩ kể mà cô được làm tình nguyện viên của một diễn đàn nào hướng dẫn người trẻ cũng tốt , được lắng nghe chia sẻ với các cháu....May ra giúp được ai kia...!
"Tiếng động nào gõ nhịp không nguôi " , nhắc mãi cô rằng, chẳng khi nào còn cơ hội được nhìn thấy cháu yêu -bằng thịt bằng xương !
Đêm rồi cô lại gặp cháu trong chớp nhoáng, lại choàng tỉnh thấy mình đang nức nở đầm đìa nước mắt...Cô...cứ nhất mực tin rằng cháu vẫn ở quanh đây thôi.Hãy về với cô lâu hơn cháu nhé!
Đọc bài viết của bạn, Nghĩa Nhân thật sự rơi nước mắt. Thương bạn một tâm hồn nhạy cảm mong manh lạ thường!
Trả lờiXóa