Chiều qua chú em chồng tạt qua nhà, chuyện trò chán chú hỏi.Chị! chị có còn quần áo cũ của Ly không cho em.Ngạc nhiên, trước nay ẻm nhà mình toàn xài đồ cũ của con chú (hơn gần tuổi ) ,giờ lại hỏi chuyển ngược làm gì.Ra là có một ông khách hay mua hàng chỗ chú, già rồi mới lấy
vợ, lại lấy phải bà nghiện ngập thuốc rượu...sinh đôi hai nhóc một trai một gái dặt dẹo còm cõi (có lẽ tại còn trong bụng mẹ đã phải nếm rượu thuốc lá rồi :( ).Mẹ
nó bỏ con lướt đâu...mình bố già chăm con cọc.Rõ cảnh nghèo gặp eo.
Mụ
vội vàng lục đồ.Của đáng tội ẻm nhà mụ chật thì lại dồn cho đứa cháu con cô em gái nữa...cứ thế .Sẵn một túi đầy rồi.Mụ...vơ luôn cái
khoác con nhỏ mới mặc có mấy tháng đông năm ngoái, giờ hơi ngắn tay
rồi.Là tính cho em của nó , nhưng, tặc lưỡi.Dào, nhỏ đó có đủ ba mẹ nó
chăm ...thiếu thốn gì đâu.Tiện thể quơ nốt đôi dép trong nhà xinh xinh
của cháu.Thôi thì...hai đôi cũng là thừa,mà cũng...vừa in chân rồi chả đi được bao lâu nữa , tặng bé thơ kia nốt.
Chỉ
có thế thôi.Tối nằm mãi chả ngủ.Quên chuyện của mình.Cứ tưởng tượng con
bé tội nghiệp ấy sẽ vui vẻ hớn hở y như nàng nhà mình mỗi khi được mua
đồ mới, mà đây chỉ là đồ cũ thôi.Thấy ..thương thương lắm...Lại thấy...thấy sao ...vui vẻ lạ.Dưng hơi áy náy rằng chả có đồ gì cho thằng cu.Thôi ,chắc thằng chú nhà mình kiểu gì chả bù thêm tí kẹo bánh.
Là lời thật tự đáy lòng .Mụ ... trút cả lên đây.Rằng Mụ thật thấy lòng nhẹ nhõm lắm mỗi khi
làm được những việc bé tí ti như thế .Cảm ơn các bạn đã ghé chân!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét