Thứ Ba, 21 tháng 7, 2015

Thấy như mình có lỗi


Đi siêu thị đang loay hoay xếp đồ vào cốp xe .Một thanh niên trẻ chủ xe kế bên vồn vã hỏi cười rất tươi Tôi có thể cho bé gái xinh đẹp này thanh kẹo được không? Bé gái phởn.Bố mẹ bé làm sao từ chối lời đề nghị dễ thương đến thế chứ.Hai bên vui vẻ chào nhau luu luyên lắm. Yên vị trên xe,mụ chẹp. Trai Thổ có khác .Đẹp dễ sợ ! Xã mụ reo Đúng Thổ thật em ạ.Chữ dư giun dế nè.Kẹo Thổ chánh hiệu nha ! Con gái hối hả Trả con trả con đây ! Bất đồ mụ nhớ thời sự vừa đưa hôm trước .Bốn mưới chín thằng IS ngỏm củ tỏi sau bữa ăn chiều ... Hoảng người.Mụ bảo xã chuyện đó quên sao.Thôi dẹp ! Dẹp ngay ! Biet dau chung cung dung cach ay ... Cha dang doa khung bo khap chau Au do thoi ... Dỗ mãi gái cưng không chịu tin cây kẹo đó cay .Mò vào mua đền ả thanh khác to tướng ả mới im . Tận hôm nay mới vứt thanh kẹo Thổ ấy vào thùng rác . Nhớ nụ cười thân thiện dễ mến của cậu trai trẻ hôm ấy,thấy như mình có lỗi. Nhưng ... Ôi cÁi thời chết tiệt.Nhiều khi thật chẳng còn muốn tin ai !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét