Thứ Sáu, 16 tháng 10, 2015

Biết yêu bản thân !


Một câu chuyện buồn! Chị làm nghề thu đổi ngoại gần hai chục năm nay ở vùng mình ở,không mấy ai không biết chị.Mình biết chị thế thôi,khong than,gặp thì chào hỏi đôi ba câu xa giao .Chúng mình gọi chị là người đàn bà chân chạy,chẳng khi nào đi.Lúc nào cũng tất tả vội vàng. Cho đến chừng hơn bốn tháng trước.Hôm đó vợ chồng cho con gái đi dạo công viên .Thấy chị từ xa ,tập tễnh đi vẻ mỏi mệt lắm,mình tiến đến chào hỏi thăm chị sao vậy.Sao trông bác sút quá.Bác bệnh gì thế ? Chị túm lấy kể đau nhuc nhoi khắp cả ,cứ từ hông xuống chân ,rồi lúc lại cả lưng vai ....Bệnh lắm em oi.Mà đi khám chưa ra chứng gì,mãi chả đỡ .... Mình nghe tả giông giống bệnh đĩa đẹm xã mình từng bị.Kêu chị đi khám chỗ này ,xin chụp chiếu kiểu kia, trình bày này nọ với bác sĩ .... Coi chừng nặng như xã em thì khổ lắm đó chị ơi.Nếu đúng thì nhớ xin phẫu thuật sớm,mà phải bệnh viện tỉnh ấy .Chứ mà để lâu rồi không cả đi được ấy chị ... Chị ừ ừ gật gật ,nói sẽ nghe lời mình đi sớm. Rồi,chị chợt cười lớn mà nước mắt còn long lanh .Chị nói Chắc bọn em biết cả rồi chứ? Chị cũng chả giấu gì em ... Mình ớ ra.Nói ,bọn em lâu rồi không gặp gỡ mấy ai .Nào có biết gì đâu . Là chị than chuyện ông chồng chị bồ bịch ,các con chị đứng về phía mẹ,mắng bố nó, chui con mu kia ,lôi được bố về với mẹ.... Cho ai cung biet,don am i ca len.... Chuyện nhà chị dài,mình chẳng kể ra đây .Chỉ tóm tắt là chị ,đang đau bệnh nặng mà lại khốn khổ tinh thàn đến thế ... Sao mà thương. ! Mình nhớ khi ấy mình hết lời khuyên chị hãy biết thương lấy bản thân.Rằng giờ chi đang bệnh trọng ,đau đớn thể xác còn chưa tìm ra bệnh mà trị cho dứt .Lại mang nặng u uất vậy ,rồi làm sao vượt được .Chị cũng ở tuổi xế chiều rồi .Sáu mươi.Chị lo sức khoẻ chóng hồi phục ,rồi vui vầy với con cái .Chồng không con tinh cam thì để ổng đi ,níu kéo sống chung mà dằn vặt nhau thế ,hỏi ích lợi gì??? Trút tâm sự cho mình.Thấy chị có vẻ thoải mái hơn.Nói ,rồi chị nghe em. Sẽ mau đi khám chỗ ấy ,sẽ lo sức khoẻ số một ,em nhỉ... lần ấy vợ chồng chở chị về cua hang ngay gan do .Chị vẫn cố bán hàng không chịu nghỉ dù đã quá ốm đau. Sau đó còn vài lần gặp chị nữa.Ngay cang tieu tuy,lần nào chị cũng khóc ròng .. Nhớ hôm ấy hai mẹ con đi khám .Gặp chị vừa ở đó ra.Lại túm chạt mình khóc thật lâu.Chị khóc sao nhìn bọn em hạnh phúc ,chị thay đời chị khổ quá chừng.... Rồi chị phan no kể tội ông chồng.Vợ ốm không hề động tay giúp đỡ mà còn gây sự,chửi mắng mày tao chi tớ ...( can tinh den the ma vẫn ở chung nhà) .Chị kể tội chồng ghê lắm, cả những chuyện lẩu lâu,làm ăn đen đủi mất mát vận hạn ... Khóc mãi. Mình nghe chị than khóc .Thương ! Muốn khóc theo luôn. Xót xa mình lại lải nhải. Chị à,chị nghe em đi.Thương lấy bản thân chị đi! Buông bỏ đi chị ! Chị cứ căm hận ,than trách thế thì khổ cho chị bao nhiêu.Tinh thần thế làm sao chị khỏi bệnh được chứ? Mat suc khoe la mat tat ca ,chi oi !..... Rồi mình cầm tay chị.Nhớ nghe em nhé.Phải tự thương lấy chính mình! Không ai thương mình bằng minh thuong minh.Chị ơi nghe em ! Minh keu troi khi biet chi van co ban hang khong chiu nghi.Chi chi dong cua nghi it tieng buoi trua thoi. Khi chị đi rồi.Con trai thốt lên Mẹ ! Sao đời bác ay khổ sở quá thế hả mẹ !!! Thế rồi lần cuối cùng gặp chị.Hôm đó như là thứ sáu.Chị khoc Em ơi ,bác sĩ gửi chị lên tỉnh thứ hai tới.Họ nói nghi chị bị ung thư máu... Giai đoạn cuối em ạ .... Mình .. Sững người.( nghĩ sao bác sĩ lạ thế ,lại đi nói với người bệnh như vậy) ,nắm tay chị an ủi Chị chớ có lo.Bác sĩ nghi không chắc đúng.Chẳng nên lo trước làm gì.Đi khám đã chị.Chưa chắc đã có bệnh ấy.Mà nếu có thì .... Chiến đấu chữa trị chứ sao .Nghe em,chị đừng vội lo mà tinh thần suy sụp càng hại mình chị nhé... Nói thế là mình rút kinh nghiệm từ chính mình.Lần năm xưa. Ó cục u nhỏ,bác sĩ điều đi chiếu chụp.Mình đã đứng s trước gương ,tự lên cót cho mình như thế.. Rồi bẵng đi mấy hôm.Đến hôm thứ năm thì một chị bạn báo cho mình .Chị thật có bệnh ung thư máu.Mà đã giai đoạn cuoi .Mình ... Nghĩ đến chị.Thương quá.Tímh hỏi xem ai lên thăm chị mình đi với ...Là mới nghĩ thế thì rồi... Thứ hai đã nghe tin chị ... Đi rồi. .... Hôm đưa tang chị.Mình đã không thể khóc.Cho dù nhiều lần đi qua cổng siêu thị ,nơi mình gặp chị lần cuối cùng,mình đã đờ đẫn hình dung chị đứng đó... Khóc ! Nhìn di ảnh chị,mình... Bang long theo loi nghi.Thôi thì từ nay chị đã không còn phải đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần nữa! Tạm biệt chị- người đàn bà chân chạy ! Những ngày này băng ngang công viên,em cứ luôn thấy hình bóng chị vừa hôm nào. Xót xa ! Sao chị không nghe em ?! Sao chị cứ mãi không biết yêu bản thân ....?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét